Chương 10

Phúc đáp:

– Còn nhiều điều hay nữa, huynh sẽ còn được thấy nhiều.

Hành đáp:

– Phúc đệ nói phải đó. Giờ chúng ta đã tới quận Thượng Dung rồi, tướng trấn giữ thành này là Thân Đam. Ta sẽ xuống rồi xin vào thành để chào hỏi Thân Đam và xin ông ấy cho trú ngụ. Ta sẽ đi cùng Phúc đệ nhé.

Phúc đáp:

– Đệ không ngại đi với huynh. Nhưng huynh định nói gì để ông áy dung nạp chúng ta?

Hành đáp:

– Đệ cứ vào, ta sẽ lựa lời mà xin. Lúc đó đệ sẽ biết.

Nói rồi, Phúc cùng Hành đi tới cổng thành. Cả hai đi tay không không mang vũ khí gì cả và nói với lính canh:

– Xin các vị huynh đệ vào bẩm với Thân tướng quân cho chúng tôi trú ngụ nhờ. Chúng tôi là dân chạy nạn, đã mất sạch nhà cửa tài sản, nghe nói Hán Trung phong cảnh tươi đẹp, Trương công là chúa nơi đây rất thương dân, đặc biệt là thương kẻ nghèo nên chúng tôi mới tới đây để xin trú ngụ và có chỗ làm ăn.

Nghe nói vậy, tên lính vào bẩm báo. Một lát sau, chúng mở cổng thành cho hai huynh đệ vào thành. Một tướng mình cao khoảng 8 thước, mặt tròn, mắt nhỏ, mình còn mặc giáp phục. Hành thấy vậy liền cúi chào rồi hỏi:

– Xin hỏi có phải Thân tướng quân không ạ?

Tướng đó đáp lại:

– Phải, chính ta đây. Xin mời các vị vào thành để ta nói chuyện.

Cả hai cùng vào thành, được Thân Đam tiếp đón tử tế. Đam nói:

– Việc của hai vị tôi có nghe rồi. Nói chung thì tôi có thể tiếp nhận các vị trú ngụ được, nhưng để ở trong thành thì e là chưa hợp lẽ lắm. Thôi thế này đi, ta sẽ cho giúp các vị một ít thóc giống, trâu, bò và lợn để làm giống chăn nuôi và xin chúa công cấp cho các vị một mảnh đất ở ngoài thành. Các vị tới đóng khai hoang, trồng trọt, sinh sống thì cũng rất tốt đó.

Nghe tới đây, Hành có vẻ không hài lòng lắm, định phản ứng nhưng mà nghĩ tới cảnh đang phải ăn nhờ ở đậu nên đành hạ giọng:

– Thật cảm ơn đại ân đại đức của tướng quân. Chúng tôi xin phép được nhận sự giúp đỡ này và sẽ ra ngoài thành để dựng nhà và trồng trọt làm kế sinh nhai. Sau này nếu cần giúp đỡ gì rất mong tướng quân sẽ giúp đỡ.

Thân Đam đáp:

– Cần gì các vị cứ nói, đừng ngại. Đất Thục chúng tôi cảnh vật tươi tốt, chúa công thì yêu dân như con. Các vị ra đó làm ăn một thời gian thì nhớ đóng thuế đầy đủ là được.

Nói rồi, Đam đưa các phẩm vật như đã hứa cho Phúc và Hành cầm về. Ra tới xe, Phúc cho xe chở cả đoàn tới nơi đã định. Đây là một vùng đất bằng phẳng, rộng rãi, được bao quanh bởi khá nhiều núi non hiểm trở, phía trước thì có sông Hán Thủy làm lá chắn. Về cơ bản thì đây sẽ là vùng đất nếu để trồng trọt và sinh sống sẽ cực kỳ thuận lợi. Có điều, đây là đất hoang nên sẽ phải mất nhiều công sức để khai hoang. Phúc quan sát hồi lâu rồi nói:

– Đệ không thông hiểu lắm về việc trồng trọt nhưng chế tạo công cụ rất giỏi. Trước mắt thế này đi, xe là nơi an toàn nhất, sẽ nhường cho Đổng Quý phi đang mang thai cùng các nữ nhân ở tạm. Các huynh đệ chúng ta sẽ chia nhau ra để đi chặt cây làm nhà. Làm nhà xong thì sẽ tiến hành phát đất để trồng trọt. Trước mắt các huynh cứ làm tay trước, sau đó đệ sẽ chế tạo ra các công cụ để giúp chúng ta làm nhanh hơn. Các huynh mau vào xe lấy rìu, cưa và dao để làm việc đi. Mấy thứ trong xe này mới tốt này, mấy thứ Thân Đam cho không tốt đâu.

Nghe Phúc nói vậy, Hành dẫn thanh niên trai tráng vào trong xe lấy dụng cụ ra. Phải nói đúng là đồ thép của thế kỷ 22 tốt thật, chặt phát nào ngọt phát đó, khác xa với thế kỷ thứ 2 sau công nguyên này. Chả mấy chốc, đám thanh niên trai tráng đã kiếm đủ gỗ và lá để dựng nhà ở. Trong lúc đó, Phúc mở máy phát điện chạy bằng hơi nước để tạo điện và vào xong xe ngồi nghiên cứu trước các tài liệu trong sách cũng như trong máy tính mà bố cậu đã ghi lại. Phải nói đúng là trong đó có hướng dẫn chế tạo nhiều thứ thật, từ luyện kim, chế tạo máy phát điện cho tới xe cộ, các loại máy gia công, thậm chí kể cả chế tạo động cơ đốt trong hay pin nữa. Nhìn chung thì làm được hết chừng đó là đủ phục vụ quá tốt cuộc sống này rồi.

Bình luận

Để lại bình luận