Chương 8

– Chỉ có mười ngày mà làm ra được thế này, hẳn chúng là thần nhân rồi. Ngươi bảo có nên thả Đổng phi không?

Dục đáp:

– Theo hạ quan nghĩ thì nên thả đi. Dù sao Đổng phi cũng chả thể làm hại gì cho Thừa tướng được.

Tháo đáp:

– Nhỡ sau này chúng quay lại báo thù thì sao?

Dục đáp:

– Thừa tướng vẫn còn Thiên tử trong tay mà, danh chính ngôn thuận đủ cả, lo gì mà chúng báo thù. Hơn nữa Đổng phi với Thiên tử là nghĩa vợ chồng, nếu có việc chinh phạt thì chắc chắn Đổng phi sẽ can ngăn. Với lại là giờ phu nhân và các công tử vẫn ở trong tay chúng, không thả thì cũng không được.

Tháo đáp:

– Thôi được rồi, ta nghe lời Trọng Đức vậy.

Nói đoạn, Tháo sai cầm súng bắn pháo hiệu lên trời rồi dẫn Đổng phi ra cổng thành. Tháo trực tiếp ra cổng thành, bên kia là Trương Hành. Tháo nói:

– Ngươi là ai? Tại sao muốn cứu Đổng quý phi?

Hành đáp:

– Ta là ai ngươi không cần biết! Nhưng ta ghét nhất là những kẻ lạm sát người vô tội. Đổng quốc cữu nếu có tội thì giết mỗi ông ta thôi, tại sao lại bắt cả nhà ông ta giết đi, những người khác họ đâu có làm việc đó. Đổng phi đang mang thai tại sao ngươi lại cũng không tha? Bởi vậy nên ta mới xông vào cứu người đó.

Tháo cười rồi đáp:

– Thế ngươi há không biết câu: “Nhổ cỏ nhổ tận gốc” à! Không thế thì sau này các ngươi lại báo thù thì sao.

Hành tức giận quát lên:

– Ngươi không phải nhiều lời, mau thả Quý phi ra, không thì từng đứa trong nhà ngươi sẽ rơi đầu ngay tức khắc đó.

Tháo nghe vậy thì cả kinh, vội hạ lệnh thả người. Đổng Quý phi được đưa lên xe và đẩy sang tận chỗ Hành đứng. Sau đó, Hành ra lệnh cởi dây trói và thả vợ con Tháo về. Cả nhóm Hành lên ngựa, tay lăm lăm súng rồi nói:

– Các ngươi nhận người rồi thì mau lui về cổng thành, nếu định truy đuổi thì ta sẽ cho bỏ mạng cả lũ.

Tên lính khi nãy bẩm với Tháo:

– Vũ khí của chúng đó Thừa tướng, mạnh lắm không đùa đâu. Tuy chỉ có mười người nhưng sức mạnh không khác gì trăm vạn hùng binh cả.

Tháo nghe vậy, liền ra lệnh cho toàn quân quay vào thành và đóng cửa lại. Hành thấy Tháo thu hết quân về liền đưa Đổng phi về chỗ Phúc đang đợi. Hành nói:

– Giờ Tào Tháo vào thành rồi, hiền đệ có cách nào để chúng ta rời khỏi đây không? Đi càng xa càng tốt để chúng không đuổi theo ta được.

Phúc đáp:

– Trong lúc huynh xông vào thành cứu người thì đệ đã bàn bạc với mọi người ở đây rồi. Giờ đệ cần một người thông thạo đường xá để làm hướng đạo.

Hành đáp:

– Có Phạm Khôi ở đây là người thông thạo đường sá, xin tiến cử làm người hướng đạo.

Phúc quay ra nhìn, thấy Khôi cao chừng 1m8, mặt mũi sáng sủa, dáng điệu thư sinh. Khôi bước ra và nói:

– Tôi thông thạo đường sá từ đất Tây Xuyên cho tới miền Từ Châu cũng như Giang Đông. Các hạ muốn đi đâu xin cứ nói, tôi tình nguyện dẫn đường.

Phúc nghe vậy liền đáp:

– Được rồi, trước mắt tất cả bỏ lại ngựa và lên xe của đệ. Đệ sẽ dẫn mọi người tới một nơi an toàn, ít nhất là tại lúc này để đảm bảo cho cả đoàn cũng như mẹ con Đổng phi.

Nói rồi, cả đoàn người gần hai mươi người lên cỗ máy thời gian, lúc này đang trở thành phương tiện di chuyển cho cả đoàn và đóng cửa lại để khởi hành.

Lại nói khi ấy, cả đoàn người vội vã chạy vào xe và đóng cửa lại. Người được giao điều khiển xe là Linh – người duy nhất biết lái xe trong đoàn. Phúc liền nói với cả đoàn:

– Lúc nãy khi đại ca vào thành cứu người, tôi đã tranh thủ hỏi đường Phạm Khôi huynh và có xem tấm địa đồ mà huynh ấy đưa cho. Tôi có quyết định sẽ cho cả đoàn chạy về Thượng Dung, thuộc địa phận đất Hán Trung do Trương Lỗ cai quản.

Hành hỏi:

– Tại sao hiền đệ lại muốn chạy về chỗ đó? Nơi đó do Trương Lỗ cai quản, tuy rằng đất đai phì nhiêu, khoáng vật phong phủ nhưng quân lực ở đó khá yếu, sợ rằng không thể là chốn dung thân cho chúng ta. Tại sao đệ lại không tính chạy lên Hà Bắc – nơi là đất của Viên Thiệu. Nơi đó có binh hùng tướng mạnh, ít nhất sẽ khiến Tào Tháo không dám nhòm ngó.

Bình luận

Để lại bình luận