Chương 5

Linh đáp:

– Vậy là được rồi. Em sẽ phụ trách các việc về kỹ thuật nhé. Chị là bác sĩ sẽ phụ trách làm thuốc và khám chữa bệnh. Chị cũng biết dùng súng rồi, cũng biết lái xe nữa nên sẽ lái xe khi cần thiết. Giờ có lẽ chúng ta nên nghỉ ngơi ăn uống một lát đi, nãy giờ đi lại cũng khá nhiều rồi.

Nói đoạn, hai chị em vào trong cỗ máy thời gian và cũng là chiếc xe di chuyển duy nhất của họ, lấy ra một ít bánh mì và xúc xích rồi ngồi ăn uống. Bất chợt, họ gặp một đám người đang cưỡi một cỗ xe bốn ngựa kéo với dáng điệu có vẻ hớt hải. Họ dừng lại và xuống xe ngựa. Phúc đếm đám người này có 5 nam, 5 nữ và có thêm hai đứa trẻ đi cùng nữa. Hai chị em thấy dáng điệu của họ có vẻ sợ hãi, liền tiến lại gần rồi hỏi:

– Các vị đi đâu mà trông có vẻ vội vã vậy.

Một người nam giới trong đoàn vung gươm lên rồi quát:

– Các ngươi ở đâu tới đây, sao ăn mặc trông lạ lùng vậy? Có phải là người của Tào Tháo không?

Phúc liền nói:

– Các vị bình tĩnh, chúng tôi ở xa tới đây, đi làm ăn thôi. Thấy các vị có vẻ vội vã, lại sợ hãi như kiểu sợ bị ai đuổi theo nên chúng tôi hỏi thăm, biết đâu lại giúp gì được. Chúng tôi chả phải người của Tào Tháo và cũng chả phải người của sứ quân nào đâu. Nếu chúng tôi định bắt các vị thì phải có quân lính với vũ khí đi theo chứ.

Người đàn ông đó thấy Phúc còn nhỏ tuổi nhưng ăn nói có vẻ chững chạc, bên cạnh cũng là một nữ giới không mang vũ khí nên cũng bình tâm lại rồi nói:

– Chúng tôi là người nhà ở Đổng quốc cữu. Quốc cữu mưu giết Tào Tháo nhưng không thành nên hôm nay đã bị bắt cả nhà rồi. Chúng tôi khi đó đang ở ngoài, Quốc cữu mới sai người đưa hai vị công tử này tới chỗ chúng tôi và dặn phải trốn đi gấp nên chúng tôi đang trốn đi đây. Có lẽ ngày mai cả nhà Quốc cữu sẽ bị đem xử chém đấy.

Linh nghe nói không hiểu gì, chỉ có Phúc đáp lại:

– Đổng quốc cữu à! Có phải tên là Đổng Thừa đúng không?

Người đàn ông đó nói:

– Phải rồi, sao các hạ lại biết tên Quốc cữu.

Phúc đáp lại:

– À thì Quốc cữu là quốc trượng, là cha của Đổng Quý phi thì ai mà chả biết. Việc Quốc cữu mưu giết Tào Tháo tôi cũng có nghe. Cũng may là có hai vị công tử này trốn được rồi, nhưng tôi đoán là Quốc cữu cùng cả nhà sẽ không sống được đâu. Có điều trong đó còn có Đổng Quý phi, chắc chắn nghịch tặc Tào Tháo sẽ không để yên đâu. Chả mấy nữa là Tào Tháo sẽ xông vào bao vây cung vua và bắt giết Đổng Quý phi đó. Tuy nhiên, dù thế nào chúng ta cũng nên quay về cứu Quý phi ra vì Quý phi đang có mang năm tháng mà tính tôi thì không bao giờ chấp nhận được việc giết một nữ nhân đang mang thai cả.

Người đàn ông đó lại hỏi:

– Sao các hạ biết rõ mọi việc vậy? Với nữa các hạ có được bao nhiêu quân lính mà đòi xông vào Hứa Đô để cứu Đổng Quý phi?

Phúc bình tĩnh đáp lại:

– Ta thì chỉ có vũ khí thôi, chả có quân mã đâu. Nhưng huynh yên tâm, có vũ khí của ta trong tay thì bằng cả vạn ngọn giáo mà Tào Tháo có. Quan trọng là các vị huynh đệ đây có dám quay lại để cứu Đổng Quý phi không thôi.

Người đàn ông đó đáp:

– Dám chứ, chúng tôi đều mang ơn Đổng Quốc cữu, có chết vạn lần cũng đành, chỉ cần cứu được Đổng Quý phi.

Phúc đáp:

– Vậy được, trước hết ta muốn biết tên tuổi của huynh nhỉ.

Người đàn ông đó đáp:

– Tại hạ tên Trương Hành, năm nay được hai mươi lăm tuổi.

Phúc đáp lại:

– À thế cùng họ với ta, ta tên Trương Phúc, năm nay mới 12 tuổi thôi. Còn vị đại tỷ này là Dương Linh, năm nay 27 tuổi.

Hành đáp:

– Hóa ra các hạ còn ít tuổi nhưng lại dũng cảm thế. Hôm nay chúng ta cùng họ, lại gặp nhau ở đây thực là có duyên, hay chúng ta cùng kết nghĩa huynh đệ, thề cùng nhau cứu được Đổng Quý phi nhé.

Bình luận

Để lại bình luận