Chương 3

Nói rồi, Linh khẽ gật đầu. Linh ngồi cùng ở phòng khách với Phúc. Phúc liền bắt chuyện với Linh:

– Chị Linh năm nay bao tuổi rồi thế?

Linh đáp lại:

– Chị hai bảy rồi em. Có việc gì không em?

Phúc liền đáp:

– À tại em thấy chị gọi bố em là đại ca, với nữa trông chị cũng trẻ và xinh đẹp quá nên em mới muốn làm quen thôi mà.

Linh nghe lời nói đó từ cậu bé thì khẽ bật cười rồi nói:

– Ôi chị nhiều tuổi rồi em ơi! Chẳng qua cùng là chỗ làm việc với nhau nên xưng hô với bố em vậy thôi. Mà bố em cần thuốc với tài liệu của chị làm gì không biết nhỉ.

Phúc đáp lại:

– Em cũng không rõ, nhưng mà chắc là phục vụ việc chế tạo cỗ máy thời gian đó.

Linh nghe vậy liền tròn mắt ngạc nhiên rồi hỏi lại Phúc:

– Cỗ máy thời gian á, chị chưa nghe bao giờ.

Phúc đáp:

– Nó là phương tiện dùng để du hành thời gian đó. Chị có muốn tham quan thử không?

Linh nghe vậy thì cũng tò mò nên khẽ gật đầu rồi đi theo cậu bé. Phúc dẫn Linh ra sân vườn sau nhà – nơi đặt cỗ máy thời gian. Họ cùng mở cửa cỗ máy khổng lồ rồi bước vào. Linh vô cùng ngạc nhiên với cỗ máy này khi nó có chứa đủ các nút ấn, linh kiện cùng với cách thiết kế vô cùng tinh vi. Là chỗ quen biết lâu năm nên Linh thừa biết tài năng của ông Siêu – đồng nghiệp cũ của mình. Tuy vậy, dự án cỗ máy thời gian này là một dự án cực mới và cô vô cùng ngạc nhiên về điều này. Linh đi theo Phúc và nghe cậu giới thiệu về cỗ máy và điều làm Linh ngạc nhiên nhất là khi bước vào buồng điều khiển cỗ máy. Phúc liền hỏi Linh:

– Chị Linh muốn thử du hành thời gian không?

Linh đáp:

– Chị cũng muốn thử lắm nhưng ngộ nhỡ không về được thì sao. Dù gì cũng nên đợi bố em lên rồi hẵng thử chứ.

Phúc đáp:

– Không sao đâu, đi được thì về được, lo gì đâu chị. Cứ để em thử cho.

Nói rồi, Phúc liền làm theo hướng dẫn trên bảng điều khiển, cậu thiết lập thời gian rồi sau đó ấn nút khởi động. Cỗ máy khẽ rung lên rồi sau đó có một tiếng rít rất lớn bên ngoài. Hai chị em nghe vậy liền tỏ ra khá sợ hãi, ngồi chặt trên ghế không dám ra ngoài. Ước chừng hơn nửa giờ, cỗ máy bỗng ngừng rung lắc, tiếng rít cũng đã kết thúc. Cảm giác sợ hãi không còn nữa. Hai chị em lúc này mới đứng dậy để đi ra ngoài cỗ máy xem sao.

Lại nói về hai chị em Linh và Phúc, lúc này họ đánh bạo bước ra cửa cỗ máy thời gian và mở cửa ra ngoài. Bỗng một không khí lạnh lẽo bao trùm lấy họ. Trời tuy vẫn sáng nhưng đường sá vắng vẻ, hầu như rất ít có người qua lại. Trên đường chỉ có một vài đoàn người ăn mặc áo quần theo phong cách ngày xưa đang chở hàng buôn bán trên đường mà thôi. Nhìn họ có lẽ cũng đều là người Trung Quốc cả. Linh ra hỏi một người đi đường:

– Đại ca! Cho tôi xin hỏi, đây là đâu và năm nay là năm nào thế nhỉ?

Người đó nhìn Linh, tỏ vẻ khá lạ lùng rồi hỏi:

– Cô có phải người vùng này không đấy?

Linh nhanh trí đáp:

– Không! Tôi tới từ phía nam lên đây, xa lắm. Tới đây thì bị lạc đường nên muốn hỏi thăm đường sá chút thôi mà.

Người đó đáp lại:

– Đây là Dĩnh Xuyên, thuộc ngoài thành Hứa Đô. Từ đây về Hứa Đô chỉ mất tầm hai canh giờ thôi. Còn cô hỏi tôi năm thì tôi cũng chưa rõ ý cô định hỏi năm gì. Nhưng tôi chỉ biết hiện tại đang là năm Kiến An thứ 5 mà thôi.

Linh hỏi:

– Đại ca có thể trả lời rõ hơn được không? Tôi chưa hiểu gì hết.

Người đó lại đáp:

– Tôi chỉ biết nói tới thế thôi. Cô nương hỏi tôi đây là đâu thì tôi cũng nói rõ rồi, tôi nói cả đường tới Hứa Đô là kinh đô cho cô rõ rồi còn gì. Còn năm nào thì tôi chỉ biết thế, năm nay là năm Kiến An thứ 5, cụ thể hơn là năm Kỷ Mão. Thế thôi nhé, cô thích thì đi hỏi thêm người khác, còn tôi có việc rồi, không ở đây giúp cô được đâu.

Bình luận

Để lại bình luận