Chương 3

Cuối cùng, tôi quyết định gọi điện thoại cho dịch vụ tận nhà. Nhưng họ nói rằng chỉ có thể gửi được trong khu vực đô thị. Tôi phải thảo luận với họ về cách thức giao dịch tại lối vào của một khách sạn ở Nam Kinh vào lúc 2 giờ chiều mai. Sau cuộc điện thoại, tôi nhảy lên hào hứng. Tôi lập tức lấy số tiền may mắn của tôi và ba tôi. Mẹ tôi thường đưa cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm ngân hàng mà tôi không sử dụng, và tôi đã đến ngân hàng để lấy 1000 đô la.

Ngày hôm sau, tôi nói với ba mẹ là đi Nam Kinh để mua sách. Họ đồng ý. Tôi vội vàng đến Nam Kinh và có mặt ở điểm hẹn khi chưa đến 12 giờ. Trong 2 giờ tiếp theo, tôi như con kiến trên nồi lẩu. Tôi thực sự hối hận sao không gặp hắn sớm. Cuối cùng thì một người đàn ông chạy xe máy đến gặp tôi, đưa cho tôi loại bột “tình yêu” sáu gói mà tôi mong đợi cả ngày. Hắn nói:

“Tôi thấy cậu còn nhỏ mà dám dùng thứ này sao?”

Tôi vội nói là mình mua cho người khác. Dường như hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của tôi nên mỉm cười nói:

“Không sao đâu, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Ồ, nói cho cậu biết là thứ thuốc này không màu không mùi vị, người bình thường có thể sử dụng nữa gói nhé!”

Tôi gật đầu và đưa cho hắn 720 tệ. Tôi rất hào hứng khi bỏ bịch thuốc vào trong túi áo tốt nhất của tôi. Trong sự phấn khích khi trên đường về nhà, tôi chạm vào nó nhiều lần như để chắc là nó vẫn còn trong túi áo. Dường như tôi nhìn thấy được khoảnh khắc mà mình muốn thấy nhất.

Tôi giấu bịch thuốc trong “hộp bảo hiểm”, chờ ngày để dùng nó. Nhưng ba tôi không chạy xe đường dài trong nhiều ngày.

Ông trời đã giúp tôi! Ngay khi tôi đang sốt ruột thì đột nhiên ba mẹ tôi nói rằng ba tôi sẽ đi Sơn Đông để giúp bán điện thoại Apple trong một tuần, ít nhất là 5 ngày nữa mới về. Điều này làm tôi rất hào hứng. Tôi rất phấn khích đến nỗi đêm xuống tôi chỉ ngủ thiếp đi lúc 3 giờ sáng. Tôi đã suy nghĩ về kế hoạch trong vài ngày.

Ngày hôm sau, khi thức dậy thì tôi thấy ba mẹ tôi đã rời nhà. Tôi quyết định bỏ loại thuốc bột “mê hoặc” của mình vào trong một chai sữa mà mẹ tôi thường uống vào ban đêm. Sau đó tôi chỉ việc chờ đợi mẹ tôi về nhà và uống. Và rồi sau đó, theo sự hướng dẫn của thuốc, mẹ tôi sẽ ở trạng thái nữa ngủ sau 15 phút, sau đó thì mẹ sẽ trở nên rất cẩu thả! Nhìn chai sữa, tôi hình dung mẹ tôi đang trần truồng trước mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào mẹ tôi suốt ngày, ngắm nhìn mẹ làm mọi việc mà bà thường làm. Tôi rất phấn khích đến nỗi thậm chí không nhìn lén mẹ đi tắm luôn.

Cuối cùng, mẹ tôi đi đến tủ lạnh lấy sữa để uống như thường lệ. Để chắc chắn mẹ lấy cái chai mà tôi bỏ thuốc, tôi đã cất hết mấy chai còn lại đi chỗ khác. Chắc chắn rồi, mẹ đã lấy chai sữa mà tôi đã chuẩn bị. Khi nhìn mẹ uống sữa, tôi nghĩ thầm: “Uống đi mẹ. Giờ thì mẹ uống sữa đó, rồi con sẽ cho mẹ uống sữa của con, tinh dịch của con sẽ cho tử cung của mẹ uống no nê!”

Mẹ tôi đã uống sữa xong. Tôi liền nói với mẹ:

“Ngủ sớm đi mẹ.”

Khi mẹ vào phòng ngủ của bà thì tôi cũng trở về phòng ngủ của mình, chờ đợi thời gian lặng lẽ trôi qua… 10 phút… 15 phút… thuốc có tác dụng không nhỉ… 20 phút… có lẽ tốt… 30 phút… Chắc chắn rồi!

Tim tôi đập dữ dội, não tôi chỉ huy từng bước chân của tôi đến trước phòng ngủ của ba mẹ. Tôi lấy hết sức mạnh và sự can đảm. Nhưng để chắc ăn, tôi cứ cho là mẹ tôi không ngủ và gõ cửa. Không có tiếng động bên trong dù tôi đã gõ vài lần. Vậy là thuốc đã có tác dụng!

Bình luận

Để lại bình luận