Chương 2

Dưới ánh trăng huyền ảo, người đàn bà đó đưa hai tay sang hai bên thắt lưng, cởi quần xuống rồi ngồi xổm dưới đất để đái. Đập vào mắt tôi là hai mông đít to lớn tròn trịa và trắng như tuyết, tạo dáng như hình trái tim ngược. Trong đêm khuya tĩnh mịch, tôi nghe được cả tiếng nước đái chảy ra kêu xè xè tuy nghe rất nhỏ, phát ra từ bên dưới đôi mông bạch tuyết đó. Tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình mụ mị, tim đập loạn xạ. Mặc dù có hai nữ giáo viên sống trong ngôi nhà này, nhưng nhìn qua vóc dáng người đàn bà đang ngồi đái thì tôi đoán đó là cô giáo Bích Như.

Trời ạ, cái thứ trắng phau như tuyết dưới ánh trăng đó là mông đít của cô, trông thật gợi cảm làm sao!

Bỗng nhiên có một sự thôi thúc không thể nói nên lời, đũng quần của tôi dựng đứng lên ngay lập tức. Hơi thở của tôi gấp gáp và hỗn loạn. Hình như tôi đã trưởng thành ở tuổi mười lăm. Trẻ con ở thôn quê thường thấy lừa và ngựa giao phối, vì vậy chúng dậy thì sớm hơn trẻ con ở thành phố.

Tôi mải mê nhìn chằm chằm vào thứ trắng như tuyết đó, kẻo bỏ lỡ dịp may hiếm có này, cho đến khi cô ấy đứng dậy kéo quần lên và biến mất sau cánh cửa.

Thật ra tôi không biết chắc người đàn bà đó có phải là cô giáo Bích Như hay không, nhưng tôi luôn buộc mình phải nghĩ rằng người đó chính là cô. Điều đó luôn mang lại cho tôi một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được. Tôi về nhà trong tình trạng mê mụ rất nhiều.

Ngày hôm sau vào lớp học, khi nhìn thấy cô giáo Bích Như, tim tôi đập nhanh hơn. Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh đôi mông bạch tuyết dưới ánh trăng. Người đó chính là cô, cô giáo xinh đẹp và cao quý của tôi. Nhìn vào hai mông đít to tròn rất quyến rũ đó, tôi không dám nghĩ về nó nữa. Nhưng mỗi ngày trôi qua, tôi không thể không nghĩ rằng mình đã khao khát được gặp cô biết bao nhiêu. Thậm chí tôi còn khao khát được ở bên cạnh cô…

Một khi dục vọng bùng phát, tôi không thể dẹp bỏ được. Đôi mông bạch tuyết của cô Bích Như đã ám ảnh tôi. Tôi bắt đầu mất ngủ, hầu như đêm nào tôi cũng phải đến bức tường đất ở sân trong nhà cô ấy để theo dõi. Dù trời gió hay mưa, nếu tôi không nhìn thấy nó, tôi sẽ không ngủ được vào ban đêm. Nhìn trộm trên bức tường sân trong nhà cô Bích Như đã trở thành một phần cuộc sống của tôi.

Tất nhiên, có một cái giá phải trả. Điểm số học tập của tôi đã giảm mạnh. Tôi không giữ được trạng thái tốt trong lớp học. Tôi thường xuyên chăm chú nhìn vào cặp mông phúng phính của cô giáo Bích Như.

Dường như cô cũng nhận thấy điều đó, vì sự nhạy cảm của người đàn bà. Cô nói chuyện với tôi, nhưng tôi luôn do dự. Vì vậy cô ấy quyết định tự mình hành động.

Vào một đêm, tôi lại lặng lẽ đến bên bức tường sân trong quen thuộc. Trên thực tế, cô Bích Như đã ở đó từ lúc tôi rời khỏi nhà. Cô bắt đầu đi theo tôi, nhưng thật không may là tôi đã quá phấn khích nên không nhận thấy. Khi tôi trèo lên bức tường đất, cô liền bước ra từ bóng tối, và tôi kinh hoàng nhìn cô.

Cô Bích Như chỉ nhìn tôi mà không nói lời nào. Tôi biết chắc chắn là cô rất tức giận. Ánh mắt của cô rất phức tạp, tôi không thể đọc được. Tôi đứng yên, sững sờ trong giây lát, sau đó tôi quay đầu bỏ chạy như bay.

Ngày hôm sau tôi không dám đến lớp. Tôi chạy ra ngoài đồng, nơi không ai tìm thấy tôi, và tôi không về nhà cho đến tối.

Cô ấy đang ngồi trong nhà tôi, có lẽ đợi tôi đã lâu rồi. Tôi sững sờ trước cửa nhà khi cô bước ra. Cô chỉ đưa tay lên xoa đầu tôi và nhẹ nhàng nói:

“Tiểu Minh, con phải cố gắng học tập, đừng nghĩ đến chuyện khác. Con hãy vì cha mẹ mà chiến đấu, chiến đấu cho làng Nam Sơn này, con hiểu không? Con là một đứa trẻ thông minh, học giỏi, rồi con sẽ thành công. Ngày mai con phải đến lớp, nhớ đừng đến trễ nhé.”

Bình luận

Để lại bình luận