Chương 6

“Bộ này đi, Trúc Ly, cậu thử bộ này xem.” Thảo Vân đứng trước một con ma-nơ-canh.

Trúc Ly thay xong đứng trước gương, chiếc đầm màu xanh lá hai dây khoét ngực hở lưng kiều diễm được mặc lên tựa như một đóa hoa hồng xinh đẹp, chiếc đầm ôm gắt gao bao trọn đường cong quyến rũ, da thịt trắng trẻo lộ ra ngoài phảng phất như có một tầng ánh sáng trắng ngà, chi tiết cuối cùng dừng lại ở trên đỉnh vòng ba đầy đặn, khuôn ngực theo nhịp thở mà phập phồng lên xuống, gương mặt diễm lệ được trang điểm khéo léo, làm cho người khác nhìn đến không thể rời mắt đi.

“Phải như thế chứ, Trúc Ly của mình thật là hấp dẫn chết nười khác nha.” Thảo Vân kêu người chải thẳng mái tóc dài mượt đen nhánh của Trúc Ly.

“Đi thôi, cũng đã trễ giờ rồi, những người khác chắc đang chờ chúng ta.” Thảo Vân kéo Trúc Ly đi về hướng chiếc xe xa hoa đang đỗ bên lề đường.

Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn rực rỡ điểm thêm cho thành phố phồn hoa.

Ngọc Châu – quán bar bí ẩn nhất thành phố này.

Đèn chùm thủy tinh nguy nga màu vàng nhạt tỏa ra ánh sáng ái muội mờ ảo, mang theo một loại khí chất cao quý, xa hoa không thể giấu được, những chi tiết được điêu khắc nạm vàng rực rỡ lung linh, mỗi một chỗ đều thể hiện đẳng cấp của giới thượng lưu trong xã hội này.

Muốn vào được Ngọc Châu không phải là chuyện dễ, phải tra xét và duyệt rất kỹ, ngay cả quần áo trên người cũng được xét duyệt qua để biết có thể qua được cửa hay không. Vậy nên người có thể tiến vào đều không phải là người đầu đường xó chợ, những người ở đây không tôn quý thì cũng là người có thân phận hiển hách, những hội viên của Ngọc Châu đều là những người tài giỏi trong giới quân nhân, chính trị, thương nhân, pháp luật, y học, nếu muốn tiến vào hội sở, thì cần phải có người giới thiệu. Tuy Ngọc Châu là nơi hoang phí tiền của nhưng bất cứ sự ra vào nào đều được ghi chép lưu lại, cùng với hệ thống an ninh nghiêm mật đảm bảo an toàn cho tất cả mọi việc, tất cả khách ra vào nơi đây đều được đảm bảo về quyền riêng tư, hành tung đều sẽ được giữ bí mật.

Một chiếc xe xa hoa tráng lệ chậm rãi dừng lại tại cổng lớn của quán bar Ngọc Châu, Trúc Ly cùng Thảo Vân ưu nhã bước đi nhẹ nhàng chậm rãi đi đến cửa, trên tay Thảo Vân cầm tấm card có nạm kim cương, người đàn ông mặc bộ comle phẳng phiu đứng trước cửa hơi hơi khom lưng, đẩy ra cánh cửa xa hoa.

Hội viên Ngọc Châu được chia nhiều cấp bậc, gồm có thẻ đen vàng, kim cương, bạch kim, vàng và bạc, ở đất nước này chỉ có vài người mới có thẻ đen vàng, có thể thấy thế lực sau lưng của người có thẻ đen vàng vô cùng hùng hậu không thể đụng đến.

Ở trong quán bar của hội, tháp rượu được xếp bằng những chiếc ly chân dài, bên trong có rượu sóng sánh đèn chùm được làm bằng kim cương tráng lệ, tản ra những ánh sáng rực rỡ.

“Bên này.” Phía xa có một khu riêng biệt, ở giữa nhóm nam nữ có một người con trai hưng phấn vẫy tay hai người.

“Thật không thể tưởng được Thảo Vân và Trúc Ly của chúng ta khi trang điểm lên lại xinh đẹp đến vậy nha.” Khi Trúc Ly cùng Thảo Vân gia nhập, Đỗ Thành Chung – bạn trai của Thảo Vân cầm ly rượu lên nhẹ nhấp, đáy mắt hiện lên kinh diễm, tầm mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Thảo Vân.

“Hứ… Bây giờ anh mới phát hiện ra sao?” Thảo Vân hờn dỗi liếc Thành Chung một cái.

Bình luận

Để lại bình luận