Chương 3

Mẫn Nhi đứng dậy, cất miếng ngọc vào túi. Cô nhìn ra con phố tấp nập bên ngoài, nơi ánh đèn neon lấp lánh như những lời hứa hão huyền. “Mình sẽ làm được,” cô tự nhủ. “Mình sẽ tìm ra kẻ đó, và mình sẽ đổi đời.”

Cô không biết rằng, định mệnh đang chờ cô ở phía trước. Một công việc mới, một cuộc gặp gỡ bất ngờ, và một bí mật kinh hoàng sẽ thay đổi tất cả. Con đường trả thù mà cô sắp bước vào không chỉ dẫn cô đến kẻ thù, mà còn đưa cô đối mặt với sự thật về chính mình.

Mẫn Nhi đứng trước cánh cửa sắt rỉ sét của căn phòng trọ ờ Bình Dương, chiếc vali cũ kỹ nằm lăn lóc bên chân. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu và chiếc quần jeans sờn gấu, nhưng ánh mắt cô sáng rực, như thể cả thế giới đang chờ cô chinh phục. Hôm nay là ngày cô rời khỏi khu ổ chuột này, rời khỏi quán cà phê Tum Cà Phê Chồi, và rời khỏi những ngày tháng chỉ biết cúi đầu lau dọn. Thành phố, với tất cả sự khắc nghiệt và cơ hội, đang vẫy gọi cô.

Quyết định này không đến dễ dàng. Đêm qua, Mẫn Nhi gần như thức trắng, nằm trên chiếc giường kêu cọt kẹt, nghĩ về tương lai. Lời của Linh, cô gái làm việc ở phòng VIP, cứ vang vọng trong đầu cô: “Ở cái thành phố này, không ai giữ được sự trong sạch mãi đâu.” Mẫn Nhi biết Linh nói đúng. Cô đã thấy những cô gái như Linh, từ những người bình thường trở thành kẻ kiếm tiền bằng nhan sắc và sự khéo léo. Nhưng cô cũng biết, nếu cô bước qua ranh giới đó, cô sẽ mất đi thứ gì đó quý giá hơn cả tiền bạc ,lòng tự trọng mà ông bà nội đã dạy cô.

Tuy nhiên, cô không thể tiếp tục sống như thế này. Tiền lương tập vụ chỉ đủ trả tiền trọ và mua ít thực phẩm, không đủ để cô mơ về một cuộc sống tốt hơn. Cô muốn tìm kẻ đã giết cha cô, muốn khiến hắn trả giá, và trên hết, cô muốn chứng minh rằng cô không phải là một cô gái làng quê yếu đuối. Thành phố này, dù tàn nhẫn, là nơi duy nhất cô có thể thực hiện giấc mơ ấy.

Mẫn Nhi hít một hơi thật sâu, kéo vali ra khỏi con hẻm. Chủ nhà trọ, một người đàn bà bà gầy gò với ánh mắt sắc như dao, nhìn cô từ xa. “Đi đâu đấy, con bé? Lại định trốn nợ tiền trọ hả?” bà ta càu nhàu.

Mẫn Nhi dừng lại, lấy từ túi áo ra một xấp tiền nhàu nhĩ ,đây toàn bộ số tiền cô tiết kiệm được trong tháng qua. “Con trả đủ rồi, Cô.Con đi tìm việc mới.”

Bà nhướn mày, đếm tiền cẩn thận rồi nhếch môi. “Việc mới? Con bé như mày thì làm được gì ở cái thành phố này? Đừng ảo tưởng, rồi lại quay về đây thôi.”

Mẫn Nhi không đáp. Cô quay lưng, bước ra con đường lớn. Lời của mụ già như một nhát dao, nhưng cô đã quen với những lời cay nghiệt. Từ khi cha mẹ qua đời, cô học được cách để những lời nói ấy trôi qua như gió. Điều quan trọng là cô biết mình muốn gì, và cô sẽ không dừng lại.

Trung tâm thành phố cách khu ổ chuột của Mẫn Nhi hơn một giờ đi xe buýt. Cô ngồi ở ghế cuối, nhìn qua cửa sổ mờ đục. Những tòa nhà chọc trời mọc lên như những gã khổng lồ, ánh đèn neon lấp lánh như những lời hứa hão huyền. Người ta đi lại tấp nập, ai cũng có vẻ vội vã, như thể thời gian là thứ xa xỉ mà họ không thể để lãng phí. Mẫn Nhi siết chặt tay, cảm giác mình nhỏ bé giữa dòng người ấy. Nhưng cô không sợ. Cô đã mất tất cả, và khi không còn gì để mất, con người ta trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cô xuống xe ở một khu phố sầm uất, nơi những cửa hàng thời trang, quán ăn, và văn phòng cao cấp san sát nhau. Trước khi rời quán cà phê, Linh đã cho cô một gợi ý: “Nếu muốn đổi đời, tìm việc ở khu trung tâm. Ở đó, người ta trả lương cao hơn, nhưng cũng đòi hỏi nhiều hơn. Với nhan sắc của mày, làm nhân viên bán hàng là hợp nhất.” Mẫn Nhi không thích cách Linh nói, như thể nhan sắc là thứ duy nhất cô có. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng, trong thế giới này, vẻ ngoài là một lợi thế.

Bình luận

Để lại bình luận