Chương 7

Tôi giả vờ cúi xuống chỉnh lại vạt áo, kéo nó thấp hơn một chút, cố gắng che đi đường cong vòng ba. Nhưng hành động đó, vô tình lại khiến vạt áo bị kéo căng, càng làm lộ rõ hơn những đường nét nhạy cảm trên bộ ngực to quá khổ. Một chút lúng túng khó tả dâng lên, tôi không muốn nó nhìn thấy những đường nét này, nhưng đồng thời một phần sâu thẳm trong tôi lại như đang cố tình khiêu khích, cố tình chọc tức thằng bé.

* Mẹ tắm xong rồi à? Con cũng vừa tắm xong.

* Tôi biết Duy nói để xóa đi không khí nặng nề, cũng là để che giấu ánh mắt lén lút.

* Ừ. Giờ xuống ăn cơm thôi con.

Từ ngày tôi thấy bàn tay chồng vuốt ve bờ mông bà giúp việc, và ánh mắt Duy rực lửa dán chặt vào tôi, mọi ngóc ngách trong căn nhà này đều bỗng dưng đổi khác, giả dối và mục nát đến khó tin. Trong khi đó một người đàn bà như tôi, mang danh vợ, danh mẹ, lại chẳng thể làm gì ngoài việc tiếp tục đóng kịch. Sự tĩnh lặng bao trùm ngôi nhà giờ không còn bình yên mà xộc lên mùi bí mật thối rữa, mùi của khao khát cấm kỵ. Nỗi đau bị Quang qua mặt, cảm giác ghê tởm chính mình và cô đơn cùng cực cứ xoắn chặt. Tôi đã sống một đời hôn nhân khô khốc, với tình yêu ngày càng nhạt nhẽo đã quá lâu không có dục vọng. Đến nay khi sự thật phũ phàng phơi bày, cái thế giới mà tôi thuộc về bỗng vỡ vụn tan tành. Giữa mớ hỗn độn cảm xúc ấy có một chốn duy nhất tôi tìm thấy chút giải tỏa, dẫu biết đó là tội lỗi, đó là Duy. Mối quan hệ không còn đơn thuần là mẹ con giữa chúng tôi bắt đầu leo thang. Chẳng còn là mấy nụ hôn vụng trộm trong đêm, hay những cái đụng chạm vô thức, nó trở nên táo bạo, đòi hỏi nhiều hơn. Tôi nhớ một đêm Quang đi nhậu về khuya, say khướt nằm vật ra sofa phòng khách, anh ta rên hừ hừ, cả người nồng nặc mùi rượu. Tôi dìu anh lên phòng, khó nhọc thay quần áo cho anh, nhưng cảm giác ghê tởm và khinh thường cứ chực trào lên tận cổ. Tôi trở xuống phòng khách thấy Duy vẫn ngồi đó, nó liền quay sang nhìn tôi.

* Mẹ mệt không?

Tôi không đáp, chỉ lắc đầu. Rồi tôi quỵ xuống ghế đối diện úp mặt vào hai bàn tay. Mệt mỏi, chán chường, có cả tủi thân như bóp nghẹt tôi. Duy rời ghế tiến lại gần. Thằng bé quỳ xuống khẽ nắm lấy tay tôi. Bàn tay nó ấm nóng và rắn rỏi, khác hẳn với bàn tay lạnh lẽo của Quang. Nó vuốt ve từng ngón tay tôi, trượt lên cổ tay rồi cánh tay. Tôi không phản kháng. Lúc đó, tôi chỉ muốn được ai đó chạm vào mình, được cảm nhận chút hơi ấm từ bất kỳ ai.

* Mẹ đừng buồn – Duy thì thầm, giọng nói như xát muối vào vết thương lòng.

Rồi nó cúi xuống hôn lên mu bàn tay tôi. Môi nó chỉ chạm nhẹ nhưng lại đánh thức ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong tôi. Duy nhìn tôi với đôi mắt nó đỏ hoe đầy khao khát. Tôi không tránh né, mắt tôi cũng khóa chặt lấy nó, trông đợi điều nó sẽ nói tiếp theo sau đó.

* Mẹ muốn gì? – Giọng Duy thì thầm như sợ làm vỡ tan bầu không khí căng như dây đàn.

Tôi câm lặng. Tôi nào biết mình muốn gì. Hay tôi biết mà không dám thốt lên? Bản năng đang trỗi dậy mạnh mẽ nghiền nát lý trí. Cái hố sâu trong tôi quá lớn, và thằng bé này, đứa con ruột thịt của tôi lại là kẻ duy nhất có thể lấp đầy. Duy đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi. Ngón tay nó lướt qua môi tôi rồi đi dần xuống cằm và cổ. Hơi thở nó gấp gáp, nóng bỏng phả vào mặt tôi. Mắt tôi chợt nhắm lại, tôi thú thật là không biết tại sao mình lại làm như thế.

Bình luận

Để lại bình luận