Chương 5

* Chị Thu, chị có thấy chìa khóa xe của em đâu không?

Bà ấy giật mình, làm rơi đũa.

* Dạ, dạ thưa cô chủ… tôi… tôi không thấy ạ.

Giọng bà ấy lắp bắp, đôi má ửng đỏ. Tôi thoáng ngạc nhiên. Bà Thu vốn rất điềm tĩnh và tỉ mỉ. Tôi chưa bao giờ thấy bà ấy luống cuống như vậy. Hay là tôi đã quá nhạy cảm? Suốt cả ngày hôm đó, dù ở trên giảng đường, tâm trí tôi vẫn không ngừng bị phân tán. Tôi nhớ lại ánh mắt của bà Thu sáng nay, và những hình ảnh của đêm qua với Duy. Chúng cứ quấn lấy nhau thành một mớ bòng bong trong đầu, tạo nên một sự hỗn loạn cảm xúc xen lẫn cả sợ hãi và chút kích thích tội lỗi.

Cũng từ hôm đó tôi bắt đầu để ý kỹ hơn đến mọi thứ trong căn nhà này, như một thám tử bất đắc dĩ. Một buổi chiều mưa tôi về nhà sớm hơn thường lệ, xe của chồng tôi đã đậu trong garage, còn con trai tôi chắc lại đang đeo tai nghe chơi game trên phòng. Tôi lặng lẽ bước vào nhà, không phải vì cố tình không tạo ra tiếng động, mà vì tiếng mưa như át đi những âm thanh khác. Theo thói quen tôi đưa mắt nhìn vào khu bếp. Nhà tôi rất rộng, bếp và phòng ăn là một không gian riêng có cửa sổ hướng ra vườn hoa. Tôi chỉ thấy được một phần vóc dáng của người đứng ở đó, chính là Bà Thu. Bà đang nấu bữa ăn chiều cho cả nhà. Mùi thơm của hành phi lan tỏa khiến tôi càng bị thu hút. Rồi bất chợt, một bàn tay nào đó như đưa ra từ hư vô, xoa xoa lên bờ mông của bà giúp việc. Mặc dù người chủ của cánh tay đó đứng khuất tường, tôi vẫn nhận ra tay áo pijama sọc xanh. Trong căn nhà này, chỉ có anh Quang mặc áo này. Nhưng nỗi choáng váng của tôi không dừng lại ở đó, mà ở cách bà Thu phản ứng. Chẳng biết có thật sự bà giật mình hay không khi “á” lên một tiếng rất nhỏ, nhưng ngay sau đó thái độ bà ta, rõ ràng là không hề phản kháng. Đây là đồng lõa, tôi khẳng định như thế. Tôi đứng chết lặng. Không khí dường như đặc lại đến nghẹt thở. Cảm giác ớn lạnh ập đến với tôi, không phải vì sợ hãi mà vì một sự thật ghê tởm đang hiển hiện ngay trước mắt mình. Tôi lùi lại nhẹ nhàng đến mức không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Tôi không muốn họ biết tôi đã nhìn thấy, tôi chọn cách im lặng, giả ngu để thu thập thêm những bằng chứng để họ không thể bào chữa.

Tôi lùi ra ngoài, cố tình vặn ga cho tiếng xe máy gầm lên, báo hiệu với người trong nhà là mình vừa về tới. Chồng tôi từ trong nhà đi ra trong bộ pijama tay dài mà tôi đã nhìn thấy lúc nãy, anh tươi cười rồi tỏ ra lo lắng khi nhìn thấy ống quần dài của tôi ướt mèm vì mưa. Giờ những lời anh nói, sự quan tâm của anh khiến tôi càng thấy đáng khinh bỉ.

* Sao mưa lớn vậy mà em không gọi để anh đi đón? Không thì nói thằng Dũng đánh xe tới rước. Ướt hết rồi nè – Quang giúp tôi cởi áo mưa.

* Lúc mới đi trời chỉ mưa nhỏ. Mà em cũng chị bị ướt một chút, không sao đâu. Duy đâu anh?

* À… chắc nó… trên phòng.

Tôi vào nhà, chồng đi theo ngay sau lưng. Tôi không nhìn thấy gương mặt anh biểu cảm như thế nào, tôi chỉ đoán là anh đang cố tỏ ra bình thản. Tôi tạt qua khu bếp, bà Thu hơi lúng túng nhìn tôi cúi chào.

* Cô chủ mới về, cô lên tắm rồi xuống ăn cơm. Tôi chuẩn bị xong rồi.

* Nay chị nấu gì mà thơm vậy?

Tôi lim dim hít hà ra vẻ háo hức, nhưng mắt vẫn hí đủ thấy gương mặt bà Thu hơi ngượng khi nhìn qua anh Quang. Tôi đi lên phòng. Từng bước chân nặng trĩu như đang lê lết trên một con đường đầy mảnh thủy tinh vỡ. Dường như sự cô đơn ngày càng vây chặt lấy tôi dù người chồng vẫn đang bên cạnh mỗi ngày. Tôi chợt nghĩ đến con trai, tôi rẽ bước sang phòng nó nhìn vào. Thằng bé đang nằm trên giường với chiếc chăn nhỏ đắp ngang qua bụng, thập thò bên dưới ống quần bò, còn bên trên thì hoàn toàn cởi trần. Nhìn thấy tôi, Duy bỏ sách qua một bên ngồi bật dậy. Chiếc chăn trôi xuống để lộ toàn bộ phần thân trên của nó. Nhìn cơ ngực của độ tuổi đang phát triển, tự dưng tim tôi thắt lại.

Bình luận

Để lại bình luận