Chương 2

* Con trai? – Tôi khẽ gọi.

Duy giật mình, mắt mở choàng. Ánh nhìn của nó hơi hoảng hốt, rồi nhanh chóng dịu lại khi nhận ra tôi.

* Mẹ… Mẹ chưa ngủ sao?

* Mẹ nghe tiếng động bên này. Con không sao chứ? Hay con chưa khỏe?

Nói rồi tôi bước lại gần giường đặt tay lên trán Duy. Trán không nóng, nhưng tôi cảm nhận cơ thể khác lạ, như có sự căng thẳng bất thường nào đó. Dường như có một cảm giác nóng hầm hập tỏa ra từ người thằng bé, khác hẳn cái lạnh lẽo của căn phòng. Duy có vẻ lúng túng, nó kéo chăn lên cao hơn một chút che gần kín mặt.

* Con… con không sao. Con chỉ hơi khó ngủ thôi.

Giọng Duy hơi khàn, như thể nó vừa nói chuyện hoặc cố gắng kiềm nén điều gì đó. Tôi nhìn xuống. Chiếc chăn mà nó đang kéo lên, hình như có một cục cộm lớn. Tôi hơi nhíu mày, nhưng rồi tự nhủ chắc do nó cuộn lại.

* Nếu không ngủ được thì đọc sách một lát đi con. Đừng thức khuya quá.

Tôi vừa nói vừa định rút tay về. Nhưng bất chợt Duy nắm lấy cổ tay tôi. Lực siết không mạnh nhưng đủ để giữ tôi lại.

* Mẹ… mẹ ở lại một lát được không?

Ánh mắt Duy lúc này khác lạ. Không còn là nét rụt rè của một đứa trẻ. Một điều gì đó sâu thẳm hơn, một khao khát tôi không thể gọi tên nhưng lại khiến lồng ngực tôi thắt lại. Trong giây phút đó tôi không nghĩ nhiều. Tôi chỉ cảm thấy muốn được ở bên ai đó, được ai đó cần đến mình, dù chỉ là con trai tôi. Tôi đã quá cô đơn trong cái vỏ bọc “người mẹ hoàn hảo” và “người vợ mẫu mực” này rồi. Tôi khẽ gật đầu. Duy nới lỏng tay nhưng vẫn không buông ra. Tôi ngồi xuống mép giường, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nó đang tỏa ra hòa vào cái lạnh của đêm mưa. Duy vẫn giữ tay tôi, bàn tay nó ẩm ướt và run nhẹ. Tôi không biết tại sao nó lại run. Duy nhích người tựa đầu vào vai tôi. Mùi mồ hôi đặc trưng của con trai tuổi dậy thì, pha lẫn mùi của vỏ gối và một chút hương trầm thoang thoảng len vào khứu giác tôi. Cảm giác này vừa thân thuộc vừa lạ lẫm.

Chúng tôi cứ ngồi đó trong im lặng. Tiếng mưa vẫn rì rầm ngoài cửa sổ. Tôi có thể cảm nhận nhịp thở của Duy phả vào cổ mình có chút ấm nóng và đều đặn. Cánh tay nó từ từ luồn qua eo tôi siết nhẹ. Đó là một cái ôm. Lâu lắm rồi tôi không nhận được một cái ôm đơn thuần như thế từ bất kỳ ai. Từ Quang thì càng không. Anh ấy vốn dĩ không phải tuýp người lãng mạn với vòng tay ôm ấp. Chúng tôi sống bên nhau như hai tảng băng trôi song song, không va chạm cũng không tan chảy.

Cái ôm của Duy không giống Quang. Nó mang sự non nớt của tuổi trẻ nhưng lại có một sức mạnh tiềm ẩn, một khao khát muốn níu giữ. Tôi không biết từ khi nào, nhưng tôi nhận ra cơ thể mình đang buông lỏng. Căng thẳng trong tôi dần tan biến, nỗi cô đơn được xoa dịu. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy được an toàn, được người khác cần đến mình.

* Mẹ… – Giọng Duy lạc đi một chút – Mẹ có ổn không?

Câu hỏi bất ngờ đó khiến tôi giật mình. Một câu hỏi mà Quang chưa bao giờ hỏi. Tôi nhìn xuống khuôn mặt nó. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt Duy long lanh dán chặt vào tôi. Ánh mắt ấy không chỉ có lo lắng đơn thuần, nó còn có vẻ tò mò khám phá, và một điều gì đó… mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Tôi không trả lời. Thay vào đó tôi đặt tay lên mái tóc của con vuốt nhẹ. Tóc nó hơi ẩm, chắc do nằm lâu. Tôi vuốt xuống gáy rồi trượt xuống lưng. Cơ thể Duy dưới lớp áo ngủ mỏng, tôi cảm nhận được những múi cơ đang hình thành. Thằng bé không còn là một đứa trẻ. Có một cảm giác rần rật khó tả bắt đầu lan khắp cơ thể tôi. Duy ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt mẹ con tôi chỉ còn vài phân. Hơi thở của nó phảng phất mùi bạc hà từ kem đánh răng, nhưng xen lẫn một mùi rất nam tính, rất riêng của tuổi dậy thì. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy Duy nhích gần hơn nữa. Không khí trong phòng như đặc lại, nặng nề đến nghẹt thở. Tôi biết điều gì đó đang xảy ra. Một ranh giới vô hình đang bị xóa nhòa. Lý trí tôi vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhưng cơ thể tôi lại không nghe theo. Có thứ gì đó đang thôi thúc rất kỳ lạ, một sự tò mò không cưỡng lại được đã giữ chân tôi lại. Ánh mắt Duy lướt xuống môi tôi rồi lại trở về trên đôi mắt tôi. Môi nó khẽ hé như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại im bặt. Duy níu tôi xuống, tôi không né tránh. Tôi cũng không biết tại sao. Có lẽ là vì nỗi cô đơn đã quá lớn. Có lẽ là vì tôi khao khát một các chạm thực sự, dù là từ bất cứ ai, theo bất cứ cách nào. Rồi… môi Duy chạm vào môi tôi, gắn lên một nụ hôn.

Bình luận

Để lại bình luận