Chương 1

Tôi vẫn nhớ như in ngày tôi chuyển về căn nhà này. Quang, chồng tôi, khi ấy đang lên như diều gặp gió ở một Tổng công ty xây dựng. Anh ấy bảo, một người ở vị trí như anh thì phải có một tổ ấm tương xứng. Và thế là, chúng tôi có căn nhà này, bề thế trong một con hẻm yên tĩnh giữa lòng Sài Gòn náo nhiệt. Ba tầng lầu, ba mặt tiền, kiến trúc hiện đại, sang trọng đến từng chi tiết nhỏ nhất. Đồ đạc trong nhà đều là hàng nhập khẩu, từ bộ sofa da Ý bóng loáng đến chiếc đèn chùm pha lê rủ xuống như thác nước giữa phòng khách. Mọi người đến chơi đều tấm tắc khen. Họ bảo tôi may mắn, có chồng giỏi giang, có con trai ngoan ngoãn. Thậm chí có người còn nói, nhìn tôi và Quang, họ thấy được hình mẫu của một gia đình hạnh phúc và viên mãn. Tôi chỉ cười. Nụ cười của một giảng viên đại học đã quen với việc giữ kẽ và che giấu cảm xúc. Bởi vì có ai biết đâu, đằng sau vẻ hào nhoáng ấy là một nỗi trống rỗng đến lạnh người. Anh Quang rất bận rộn. Anh ấy đang nắm giữ một chức vụ không cho phép anh có nhiều thời gian cho gia đình. Sáng đi từ sớm, tối về đã gần khuya. Bữa cơm gia đình hiếm khi có ba người chúng tôi, đa phần chỉ có tôi và Duy nhưng đôi khi nó cũng bận việc học.

Duy lúc nào cũng vậy. Thông minh, ngoan ngoãn, là niềm tự hào của tôi. Duy năm nay mười bảy tuổi, cái tuổi của những cơn mưa rào bất chợt và những giấc mơ hoang dại. Nhưng ở nó, tôi chỉ thấy sự tĩnh lặng. Giống hệt tôi và cũng giống hệt ba nó. Anh Quang hay nói Duy là “hậu duệ xuất sắc”. Anh ấy rất tự hào về những tấm bằng khen, về thành tích học tập vượt trội của con. Anh ấy không biết rằng, thằng bé có thể nói vanh vách về lịch sử thế giới, về các công thức vật lý phức tạp, nhưng lại hiếm khi mở lời về cảm xúc của mình. Duy sống trong thế giới riêng, một thế giới mà ngay cả một người mẹ như tôi cũng ít khi chạm tới được.

Tôi nhìn Quang ngồi ở bàn ăn cắm cúi vào điện thoại, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Anh ấy không hề nhìn tôi và cũng không nhìn con. Anh ấy đang ở một thế giới khác, một thế giới của những cuộc họp, những con số cùng những mối quan hệ phức tạp. Đã bao lâu rồi chúng tôi không nói chuyện với nhau về những điều vụn vặt? Về một ngày của tôi trên giảng đường, về một bức tranh tôi vừa vẽ xong, hay đơn giản là cảm giác của anh ấy khi nhìn thấy Sài Gòn về đêm? Tôi không nhớ nữa. Sự xa cách giữa tôi và Quang không phải là một vết rạn bất ngờ. Nó là một quá trình, từng chút, từng chút một giống như những hạt cát rơi lặng lẽ qua kẽ tay, cho đến khi bạn nhận ra lòng bàn tay mình trống rỗng. Chúng tôi vẫn là vợ chồng, vẫn cùng nhau đi dự tiệc, vẫn mỉm cười trước ống kính phóng viên, nhưng đó chỉ là một vở kịch được diễn đi diễn lại mỗi ngày. Và khi sự trống rỗng bao trùm, người ta sẽ đi tìm một thứ gì đó để lấp đầy. Tôi cũng vậy. Tôi không biết mình đang tìm gì, chỉ biết có một khoảng không khổng lồ đang hút cạn sức sống của tôi.

Đêm đó tôi thức rất khuya, bên ngoài trời đổ cơn mưa rào đầu mùa. Tiếng mưa rơi lộp bộp hòa vào tiếng gió rít qua khe cửa sổ khiến căn nhà càng thêm lạnh lẽo. Quang đã ngủ say, hơi thở đều đặn và xa cách, còn tôi nằm trên giường trằn trọc. Cơ thể tôi nóng ran bởi một cảm giác bứt rứt khó chịu. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ. Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng động khe khẽ từ phòng Duy. Tôi khẽ trở mình lắng tai nghe. Tiếng động ấy lại vọng đến, lần này rõ ràng hơn, như tiếng cựa quậy của ai đó trên giường. Tôi chần chừ một lát rồi quyết định bước xuống giường. Đèn ngủ hắt ra vệt sáng mờ ảo dẫn lối tôi đi. Tôi tự nhủ có thể Duy bị giật mình bởi cơn mưa, hoặc thằng bé đang thức để học bài. Dù sao thì trách nhiệm của một người mẹ vẫn luôn ở đó, dù cho tôi có cảm thấy trống rỗng đến mức nào. Cánh cửa phòng Duy chỉ khép hờ. Tôi nhẹ nhàng đẩy vào. Ánh sáng lờ mờ từ đèn bàn vẫn còn bật hắt lên khuôn mặt Duy. Thằng bé đang nằm nghiêng cuộn tròn trong chăn. Đúng là nó đang thức.

Bình luận

Để lại bình luận