Chương 10

Minh Tâm nhìn đĩa đồ ăn, lắc đầu, “Chẳng liên quan bé Cún. Nói sao nhỉ, ngày nào cũng giống ngày nào, đối diện cùng một người, cùng một lối sống. Anh Thành, anh hiểu ý tôi chứ, cứ thế là mệt mỏi. Ngay cả làm tình cũng chẳng khác biệt… cái cảm giác quá quen thuộc này làm tụi tôi chán nản.”

“Tôi nghĩ, đừng nói cậu ngoại tình, đang đánh tiếng trước với tôi đấy nhé?” Tôi hơi rối, nhà ai chẳng sống thế, sao tụi này lại có vấn đề? Có gì mờ ám đây, bỏ gần tỷ mua nhà rồi, giờ nói chuyện này là sao?

“Không, không, tuyệt đối không. Tâm tụi tôi không đổi, chỉ là cái cảm giác chán này, haizz, không biết xử lý thế nào. Thế nên mới mua nhà, nhưng tôi cứ thấy cái nhà này cũng chẳng thay đổi gì, chẳng mang lại chút mới mẻ nào,” Minh Tâm ủ rũ.

Tôi chẳng biết nói gì, vì chưa từng trải qua cảm giác này. Chỉ dặn đi dặn lại Minh Tâm, trước khi hai người nghĩ thông, tuyệt đối đừng tự ý tìm kích thích mới, một số chuyện xảy ra rồi sẽ không thể cứu vãn. Minh Tâm hiểu rõ, cũng định làm thế. Nhìn đồng hồ đã hơn 2 rưỡi, tụi tôi kết thúc bữa trưa, ai về nhà nấy. Hắn dặn tôi giữ bí mật, đừng nói với Kiều Trinh.

Trên đường về, “cảm giác chán” cứ lởn vởn trong đầu. Tôi với Kiều Trinh có chán không? Có ngứa ngáy không? Nếu tụi tôi cũng gặp cảm giác này, sẽ đối phó thế nào?

Ngày tháng trôi qua, đồ nội thất đặt riêng của Minh Tâm trước Tết, trừ tủ cạnh bàn ăn sửa lại để chừa chỗ cho tủ đông, trễ thêm 10 ngày, đến giữa tháng 3 thì lắp xong hết. Ghế sofa, cửa sổ, đèn, rèm, tranh trang trí, cây xanh thì để Phương Uyên, Kiều Trinh, Minh Anh lo. Đàn bà con gái không cố định cuối tuần như tụi tôi, hứng lên là nhắn X rủ nhau đi mua sắm. Tuy hiệu quả thấp, hay cãi nhau, phải nhờ Tường Vi phân xử, nhưng vì cả tuần đều săn đồ online lẫn offline, nên nhanh chóng xong xuôi. Khổ thân Khánh Hưng, cứ vài ngày lại chạy qua khu nhà Minh Tâm nhận hàng, dẫn thợ vào lắp đặt, đến nỗi bảo vệ tưởng Khánh Hưng mới là chủ nhà.

Cuối tuần cuối tháng 3, chỉ còn mỗi tranh trang trí cả nhà. Minh Anh bận đi triển lãm ngành ở ngoài Bắc với đội nghiệp vụ viện, nên chỉ có Kiều Trinh đi cùng Phương Uyên ra khu trang trí nội thất, định đặt bức tranh lớn nhất cho tường phòng khách. Tôi ở nhà tiếp tục leo rank thách đấu cuối mùa, vừa xem Kiều Trinh và Phương Uyên live stream trực tiếp trên nhóm X, vừa chém gió với cả đám. Đến chiều, dưới sự đồng tình và xúi giục của mọi người, Phương Uyên chốt bức tranh phong cách hiện đại tối giản, kích thước 1.8×1.1m, giá hơn 80 triệu, đắt muốn xỉu, nhưng bên bán bao lắp đặt, 2 tuần sau giao. Kiều Trinh và Phương Uyên hớn hở đi uống trà chiều, ngoài việc vô tư chụp ảnh tự sướng ở quán nổi và tâng bốc nhau, nhóm dần yên ắng. Gần giờ ăn tối, Kiều Trinh nhắn không về ăn, sẽ ăn ngoài với Phương Uyên, thế là tôi nấu mì gói Hảo Hảo cho qua bữa, tiếp tục hành trình top 1 thách đấu, con Zed team bạn lại solokill tôi lần thứ 3…

Gần 9 giờ tối, cửa chính mới rẹt mở, Kiều Trinh vứt túi, đá giày bệt, nằm vật ra sofa phòng khách. Tôi từ phòng làm việc thò đầu ra, thấy không khí không ổn, cẩn thận hỏi, “Mệt hả, vợ?”

Kiều Trinh lật người nằm sấp trên sofa, mặt vùi vào đệm, cong chân lên, thở dài, “Mệt tâm…”

“Sao thế? Đi thì vui vẻ, về lại thế này? Không được, chồng tìm Phương Uyên tính sổ, nói đi, có phải cô ta bắt vợ trả tiền bữa tối? Chồng đòi lại cho,” tôi nói.

“Không, hôm nay cô ấy bao hết. Haizz, nói sao nhỉ, nói chuyện nhiều quá, có mấy thứ không vui, bị cô ấy làm tâm trí rối bời.”

“Không phải hai người cãi nhau chứ?” tôi hỏi.

“Không, làm sao mà cãi!”

“Vậy chuyện gì, vợ đi và về như hai người khác nhau,” tôi thắc mắc.

“Haizz, thôi… không có gì, vợ đi tắm đây,” Kiều Trinh đáp.

Trước giờ đi ngủ, tụi tôi ngồi trên giường lướt điện thoại. Kiều Trinh bỗng đặt điện thoại xuống, hỏi, “Chồng yêu có bao giờ thấy chán vợ không?”

Bình luận

Để lại bình luận