Chương 7

Tôi đứng trong phòng tắm, ánh sáng trắng từ đèn trần chiếu xuống, phản chiếu trên gạch men bóng loáng. Haibara Ai ngồi run rẩy trên mép bồn tắm, đôi tay bị trói chặt sau lưng, đôi chân nhỏ nhắn co lại như cố che giấu sự bất lực. Dòng nước ấm từ vòi sen róc rách chảy, hơi nước bốc lên mờ mịt, làm không gian thêm phần ngột ngạt. Cô bé, hay đúng hơn là Miyano Shiho trong lốt trẻ con, nhìn tôi với ánh mắt vừa sợ hãi vừa căm phẫn, nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc để tôi thao túng.
“Đừng sợ, Tiểu Ai,” tôi nói, giọng trầm thấp, đầy vẻ trêu chọc. “Tao chỉ muốn mày thoải mái một chút thôi.” Tôi cúi xuống, ngón tay lướt nhẹ qua làn da trắng mịn trên cánh tay cô, cảm nhận từng đợt run rẩy. Cô ú ớ qua lớp tất trong miệng, cố phản kháng, nhưng chỉ làm tôi càng thêm hưng phấn. “Mày biết không, tao đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi.”
Tôi cởi từng nút trên chiếc váy xanh nhạt của cô, chậm rãi, như thể đang thưởng thức một món quà được bóc từng lớp giấy. Lớp vải mỏng rơi xuống, để lộ cơ thể nhỏ nhắn chỉ còn lại chiếc quần lót đen mỏng manh. Tôi nhếch môi, ngón tay lướt qua mép quần lót, cảm nhận độ mềm mại của vải và hơi ấm từ làn da cô. “Đẹp thật,” tôi thì thầm, ánh mắt dán chặt vào cô. “Dù mày nhỏ đi, vẫn quyến rũ như ngày nào.”
Cô lắc đầu dữ dội, mắt mở to, nước mắt lăn dài trên má. “Ngô… ngô…” Tiếng ú ớ yếu ớt vang lên, nhưng chẳng thể ngăn cản tôi. Tôi cúi xuống, ngửi nhẹ chiếc quần lót trong tay, mùi hương cơ thể cô hòa quyện với chút nước hoa nhè nhẹ, khiến máu trong người tôi sôi lên. “Hương vị này… thật sự khiến tao phát điên,” tôi nói, giọng đầy dục vọng. Tôi đưa chiếc quần lót lên gần miệng cô, trêu chọc. “Mày muốn thử không? Tự cảm nhận mùi của chính mình xem sao.”
“Không… xin mày… đừng…” Cô cố nói, giọng run rẩy qua lớp tất, nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi giữ cằm cô, ép cô há miệng, rồi nhét chiếc quần lót vào, thay thế đôi tất trắng. “Ngô… ngô…” Cô giãy giụa, nhưng sợi dây trói giữ chặt, khiến mọi nỗ lực đều vô ích. Miệng cô giờ đầy mùi hương của chính mình, và tôi biết điều đó khiến cô xấu hổ đến mức muốn tan biến.
“Thoải mái hơn chưa?” Tôi cười khẩy, ngồi xuống mép bồn tắm, ngón tay lướt xuống đôi chân nhỏ nhắn của cô. Làn da mịn màng, không một vết sẹo, như thể cô chưa từng trải qua những năm tháng tăm tối trong tổ chức. Tôi cầm lấy một chiếc tất đen từ túi đồ, chậm rãi kéo nó lên chân cô. “Mày thấy không, Tiểu Ai, đôi chân này… mềm mại thế này, hợp với tất đen thế này, thật sự là tuyệt phối.” Tôi kéo tất lên cao, cố ý để ngón tay chạm vào đùi trong của cô, cảm nhận từng đợt run rẩy.
Cô rên lên, tiếng ú ớ xen lẫn xấu hổ và sợ hãi. Tôi đứng dậy, cởi áo mình, để lộ cơ thể rắn chắc. Haibara nhìn tôi, mắt mở to, khuôn mặt ửng đỏ. Tôi biết cô hiểu tôi sắp làm gì. “Đừng lo,” tôi nói, giọng đầy ý tứ. “Tao sẽ nhẹ nhàng… ít nhất là lúc đầu.”
Tôi kéo cô nằm xuống mép bồn tắm, cẩn thận để cô không bị đau bởi dây trói. Rồi tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ cô, cảm nhận mạch đập gấp gáp. Môi tôi lướt xuống, chạm vào ngực cô, dù nhỏ nhắn nhưng vẫn mềm mại đến lạ. “Mày thật sự là một kiệt tác, Tiểu Ai,” tôi thì thầm, tay vuốt ve đùi cô, cảm nhận làn da mịn màng dưới lớp tất đen. Cô giãy giụa yếu ớt, nhưng mỗi cử động chỉ làm tôi thêm hứng thú.
Tôi đứng thẳng, cởi quần, để lộ cặc tôi, đã cương cứng từ lúc nào. Haibara nhìn thấy, mắt cô mở to, hoảng loạn. “Ngô… ngô…” Cô cố kêu, nhưng chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa. Tôi cười, nắm lấy chân cô, kéo nhẹ để cô cảm nhận sức mạnh của tôi. “Yên nào, Tiểu Ai. Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi.”

Bình luận

Để lại bình luận