Chương 4

Tôi đứng trước Haibara Ai, cô bé nhỏ nhắn với ánh mắt hoảng loạn nhưng vẫn cố giữ vẻ cứng cỏi. Dáng vẻ đó, dù trong thân hình một đứa trẻ, vẫn toát lên sự sắc sảo của Miyano Shiho – người con gái từng khiến tôi không thể rời mắt. Tôi bước tới gần, chậm rãi, như một con thú săn mồi đang thưởng thức khoảnh khắc trước khi vồ lấy con mồi.
“Đã bao lâu rồi mày sống với cái thân hình bé tí này mà vẫn chưa quen hả, Tiểu Ai?” Tôi nói, giọng trầm thấp, đầy vẻ trêu chọc. Không để cô kịp phản ứng, tôi xoay người cô lại, đối diện thẳng với tôi. Hai tay tôi bóp chặt vai cô, ép cô quỳ xuống sàn. Đôi mắt cô mở to, long lanh như sắp khóc, nhưng không phải vì đau mà vì sợ hãi. Nước mắt lấp lánh, ánh lên dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, như tín hiệu cầu cứu không lời.
Tôi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Miyano Shiho… à không, giờ là Haibara Ai. Mày biết tao muốn gì, đúng không?”
Cô run rẩy, môi mím chặt, cố không để tiếng nức nở thoát ra. Tôi mỉm cười, cảm giác quyền lực tràn ngập trong lồng ngực. Chỉ một cái búng tay, tôi đã khiến cô gái thông minh nhất tổ chức trở nên bất lực thế này.
“Nghe cho rõ đây,” tôi tiếp tục, giọng lạnh như băng nhưng đầy uy hiếp. “Mày biết nếu tổ chức phát hiện ra mày còn sống, chuyện gì sẽ xảy ra không? Tao có thể tưởng tượng cảnh mày xuống dưới suối vàng, đối diện với chị gái mày, Miyano Akemi. Chắc chị mày sẽ shock lắm, khi thấy em gái mình không chỉ chết sớm mà còn trong bộ dạng thảm hại thế này. Mày chẳng báo được thù cho chị, chẳng thực hiện được ước nguyện của chị. Mày chẳng làm được gì, chỉ để tổ chức lợi dụng, biến mày thành bàn đạp cho chúng. Chị mày sẽ nghĩ gì về mày, hả?”
Mỗi lời tôi nói như một nhát dao găm thẳng vào tim Haibara. Cô cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên, vai run lên từng đợt. Tôi biết mình đã đánh trúng điểm yếu của cô – nỗi đau về chị gái, về quá khứ, về những tội lỗi cô mang trong lòng.
“Không có đường lui đâu, Tiểu Ai,” tôi nói, giọng nhẹ hơn nhưng vẫn sắc như dao. “Ngoan ngoãn nghe lời là cách duy nhất để mày sống sót. Xem như nể tình cũ, tao cho mày cơ hội.”
Tôi đứng thẳng, nhìn xuống cô. Haibara giờ chỉ còn là một cô bé yếu ớt, quỳ dưới chân tôi, không còn chút khí chất của nhà khoa học thiên tài ngày nào. Tôi khoái trá, không chỉ vì nhiệm vụ ám sát sắp tới, mà còn vì khoảnh khắc này – khoảnh khắc tôi nắm giữ hoàn toàn số phận của cô.
Mắt tôi lướt xuống trang phục của cô. Một chiếc váy xanh nhạt, đơn giản nhưng ôm sát cơ thể nhỏ nhắn, đôi tất trắng dài vừa tới đầu gối, và đôi giày thể thao nhỏ xinh. Nhìn cô, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ đen tối. “Cởi giày ra,” tôi ra lệnh, chỉ tay vào đôi giày của cô.
Cô ngẩng lên, mắt mở to, hoảng loạn. “Gì… mày muốn gì?” Giọng cô run rẩy, nhưng vẫn cố giữ chút kiêu ngạo cuối cùng.
Tôi bước tới, vỗ nhẹ lên vai cô, vừa đủ mạnh để cô cảm nhận được sức ép. “Đừng để tao phải nhắc lại. Cởi giày ra, ngay bây giờ.”
Cô cắn môi, đôi tay nhỏ bé run run tháo dây giày. Đôi giày thể thao rơi xuống sàn, để lộ đôi chân nhỏ nhắn trong lớp tất trắng mỏng manh. Tôi nhếch môi, cảm giác hưng phấn dâng lên. “Tốt lắm. Giờ thì cởi luôn đôi tất.”
“Không… không được…” Cô lắc đầu, giọng như cầu xin, nhưng ánh mắt tôi lạnh lùng khiến cô im bặt. Cô biết, nếu không nghe lời, mọi thứ sẽ chỉ tệ hơn.
Cô chậm chạp kéo đôi tất xuống, để lộ làn da trắng mịn của đôi chân nhỏ. Tôi cúi xuống, nhặt đôi tất lên, ngửi nhẹ. Một mùi hương nhè nhẹ, pha lẫn giữa nước hoa và mùi cơ thể tự nhiên của cô, khiến tôi không khỏi rùng mình khoái trá. “Không tệ,” tôi nói, giọng đầy ý tứ. “Giờ thì đứng dậy, đi theo tao.”
Cô đứng lên, chân trần chạm sàn lạnh, ánh mắt đầy bất lực. Tôi nắm tay cô, kéo về phía phòng mình. Hành lang vắng tanh, không một bóng người. Tôi đã kiểm tra kỹ, không có camera ở khu vực này. Haibara, dù thông minh đến đâu, giờ cũng chỉ là một con mồi trong tay tôi.

Bình luận

Để lại bình luận