Chương 3

Tôi tỉnh dậy khi ánh bình minh vừa ló dạng, ánh sáng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, rải những vệt vàng mờ lên sàn phòng. Đồng hồ báo thức reo đúng giờ, tôi tắt nó, ngồi dậy, vươn vai. Đêm qua, đầu óc tôi không ngừng nghĩ đến Haibara Ai, cái tên đó như một bản nhạc ám ảnh, cứ lặp đi lặp lại. Nhưng hôm nay, tôi phải tập trung. Nhiệm vụ ám sát là ưu tiên hàng đầu, và Haibara, dù quan trọng, chỉ là một phần thưởng ngoài lề.
Tôi đứng trước gương trong phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo. Gương mặt phản chiếu trong gương là của một gã sát thủ lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại ánh lên một chút phấn khích. Hôm nay, tôi sẽ lùng sục khắp khách sạn, nắm rõ mọi ngóc ngách, từ lối ra vào chính, cửa thoát hiểm, đến từng góc khuất camera không quét tới. Nhưng sâu trong lòng, tôi biết mình cũng đang săn một con mồi khác – Haibara Ai.
Sau khi ăn sáng nhẹ với bánh mì và cà phê đen từ dịch vụ phòng, tôi khoác lên bộ đồ giản dị: áo thun xám, quần jeans, và một chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp để che bớt khuôn mặt. Tôi rời phòng, mang theo một chiếc ba lô nhỏ đựng vài thiết bị: máy quét tín hiệu, dao găm, và một cuộn dây thừng mỏng nhưng chắc chắn. Khách sạn này không quá đông đúc, hành lang vắng vẻ, chỉ thỉnh thoảng có vài nhân viên dọn dẹp đẩy xe qua lại. Tôi bước đi thong thả, như một vị khách bình thường, nhưng mắt không ngừng quan sát.
Hệ thống camera của khách sạn, như tôi đã kiểm tra qua, không quá hiện đại. Một vài góc chết ở hành lang tầng cao, nơi tôi có thể lẻn vào mà không bị ghi hình. Tôi ghi nhớ vị trí từng camera, từng lối thoát, và cả khu vực sân sau dẫn ra khu rừng gần đó. Khu rừng ấy, với những tán cây rậm rạp và con sông nhỏ chảy qua, là nơi hoàn hảo để đánh lạc hướng cảnh sát. Tôi đã lên kế hoạch: sẽ dùng máu giả, được tạo từ mẫu tế bào gốc của mục tiêu mà tôi lấy cắp từ bệnh viện hắn từng đến. Cảnh sát sẽ nghĩ hung thủ đã tẩu thoát qua sông, trong khi tôi vẫn ung dung ở lại khách sạn, hoàn thành nốt công việc trước khi rời đi.
Trở lại nhiệm vụ chính, tôi kiểm tra danh sách phòng khả nghi. Gã chính khách không công khai phòng ở, nhưng hệ thống quản lý của khách sạn đã bị tôi hack từ tối qua. Chỉ còn ba phòng có khả năng là nơi hắn sẽ nghỉ. Tôi đi ngang qua từng phòng, giả vờ như khách lạc đường, mắt lướt qua khóa cửa, cửa sổ, và bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự hiện diện của vệ sĩ. Mọi thứ đều yên ả, ít nhất là bề ngoài.
Đang lúc quay về thang máy, tôi bất ngờ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ở cuối hành lang. Một cô bé, mái tóc nâu nhạt, mặc váy xanh nhạt và mang ba lô nhỏ. Dáng đi của cô ta chậm rãi, nhưng ánh mắt sắc bén, như đang quan sát xung quanh. Tim tôi đập mạnh. Haibara Ai. Không thể nhầm lẫn. Dù cơ thể cô giờ chỉ là một đứa trẻ, khí chất ấy, sự cảnh giác ấy, vẫn là của Miyano Shiho – cô gái từng khiến tôi không thể rời mắt.
Tôi lùi lại, nấp sau góc tường, quan sát từ xa. Cô ta lấy từ ba lô ra vài tờ giấy thử và một bộ dụng cụ lấy mẫu đơn giản. Cô quỳ xuống, kiểm tra sàn nhà, rồi nhìn lên trần, như thể đang tìm kiếm điều gì. Tôi nhíu mày. Cô ta đang điều tra. Nhưng điều tra cái gì? Có liên quan đến gã chính khách? Hay cô biết tổ chức đang nhắm vào hắn? Haibara luôn thông minh, sắc sảo hơn bất kỳ ai tôi từng gặp. Nếu cô phát hiện ra kế hoạch của tôi, mọi thứ sẽ trở nên rắc rối.
Tôi bước nhẹ, giả vờ như một vị khách tản bộ, tiến gần hơn. Khi chỉ còn vài bước, tôi cố ý để giày chạm sàn, tạo một tiếng động nhỏ. Haibara giật mình, quay lại, nhưng không kịp. Mắt cô mở to, hoảng loạn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Chà, lâu rồi không gặp, Haibara Ai,” tôi nói, giọng trầm thấp, kèm theo nụ cười nửa miệng.
Cô ta đứng sững, đôi chân nhỏ bé như muốn lùi lại, nhưng không thể. “Anh… Anh là…” Giọng cô run rẩy, như một con thú nhỏ bị mắc bẫy.
“Đừng vội chạy, Tiểu Ai,” tôi bước tới gần, giọng nói lạnh nhưng đầy ý tứ. “Cô bé thông minh như mày chắc biết, chạy không thoát đâu.”
Cô ta cắn môi, mắt lóe lên vẻ sợ hãi xen lẫn bất lực. Tôi mỉm cười, cảm giác hưng phấn dâng lên. Haibara Ai, con mồi tôi không ngờ tới, giờ đang đứng trước mặt tôi, yếu ớt và dễ tổn thương. Nhưng tôi không vội. Với cô, tôi không chỉ muốn bắt, mà còn muốn… dạy dỗ.

Bình luận

Để lại bình luận