Chương 1

Tôi, biệt danh “Red Star”, là một sát thủ cấp trung thượng của tổ chức áo đen, cái tên khiến cả Nhật Bản nghe qua đã run lẩy bẩy. Trong giới tội phạm, danh hiệu này không chỉ là lời thì thầm trong bóng tối mà còn là nỗi ám ảnh khiến kẻ thù mất ngủ.
“Chào anh, khách sạn còn phòng trống không? Tôi muốn ở ba đêm, làm ơn sắp xếp cho tôi một phòng giường lớn, tiện nghi một chút.”
“Vâng, còn phòng ạ. Giá một đêm là 4.399 yên, tổng cộng cho ba đêm sẽ là…” Nhân viên lễ tân, một cô gái trẻ với nụ cười nghề nghiệp, lướt nhanh trên màn hình máy tính, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi của ca làm việc dài.
Tôi mỉm cười, đóng vai một gã thương nhân lịch lãm, bộ vest đen phẳng phiu, cặp táp da bóng loáng kẹp dưới nách. Không ai trong cái khách sạn tầm trung này ngờ được tôi là kẻ đang săn một con mồi. Tôi gật đầu, nhận chìa khóa phòng, rồi kéo vali lững lờ bước vào thang máy. Căn phòng trên tầng cao, tĩnh lặng và kín đáo, chính là nơi tôi sẽ bắt đầu kế hoạch.
Trong không gian rộng rãi của căn phòng, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên chiếc giường king-size được trải drap trắng tinh. Tôi đặt cặp táp xuống bàn gỗ sồi bóng loáng, mở khóa, lấy ra xấp tài liệu dày cộp và chiếc laptop mỏng nhẹ. Trước khi khởi động máy, tôi ngồi xuống ghế bọc da, nhấp một ngụm cà phê đen từ chiếc cốc sứ trắng của khách sạn, mắt lướt qua tấm ảnh in trên giấy A4. Một gã đàn ông trung niên, tóc điểm bạc, ánh mắt sắc lạnh nhưng không giấu được vẻ tự mãn. Hắn chính là mục tiêu. Lần này, tôi đến để tiễn hắn xuống mồ.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi tôi được thăng cấp thành sát thủ trung thượng trong tổ chức. Một cơ hội để chứng tỏ bản thân, để khẳng định vị trí của mình trong cái thế giới ngầm đầy máu và thủ đoạn này. Tôi không được phép thất bại. Một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến tôi trở thành mục tiêu tiếp theo của tổ chức.
Tôi bật laptop, màn hình sáng lên, hiển thị hàng loạt tệp mã hóa chứa thông tin về mục tiêu. Nhưng trước hết, tôi lật từng trang tài liệu giấy, đọc kỹ từng dòng chữ, từng chi tiết về gã chính khách này. Hắn từng là một nhân vật quyền lực, nhưng không phải kiểu cẩn thận đến mức bất khả xâm phạm. Hắn không công khai chuyến đi lần này, chẳng rêu rao trên báo chí hay mạng xã hội. Điều đó khiến khách sạn này chỉ là một nơi bình thường, không quá nhiều an ninh. Tôi đã check-in tối nay, dưới cái tên giả hoàn hảo, giấy tờ tùy thân không một kẽ hở. Mục tiêu sẽ xuất hiện vào ngày kia. Kế hoạch của tôi rõ ràng: ngày mai, tôi sẽ lùng sục khắp nơi, nắm rõ địa hình, lối đi, camera giám sát, và bất kỳ kẽ hở nào có thể tận dụng. Ngày kia, tôi sẽ ra tay, nhanh, gọn, không để lại dấu vết. Ngày mốt, tôi rời đi, nhưng không vội vàng, để tránh bị nghi ngờ. Dọn dẹp hiện trường, xóa sạch dấu vết, và đảm bảo không ai lần ra tôi – đó là nguyên tắc sống còn.
Nơi này, dù quan trọng với mục tiêu, nhưng an ninh không quá chặt chẽ. Tôi đã kiểm tra qua hệ thống camera của khách sạn bằng cách hack vào máy chủ từ xa. Chỉ vài vệ sĩ, vài nhân viên an ninh cấp thấp, không đủ sức cản tôi. Nhưng tôi vẫn phải cẩn thận. Gã chính khách này từng đắc tội không ít người trong thời gian tham chính. Hắn có kẻ thù, nhưng cũng có danh tiếng không tệ trong mắt công chúng. Chính phủ cử một đội bảo vệ, nhưng theo nguồn tin, đội này không quá hùng hậu. Chỉ là một nhóm vệ sĩ tiêu chuẩn, có lẽ để làm màu hơn là thực sự bảo vệ hắn.
Bằng kỹ năng hack mà tôi mài giũa qua bao năm, tôi đã moi được danh sách đội bảo vệ và cả danh sách khách đặt phòng tại khách sạn này trong vài tuần gần đây. Những thông tin này, dù không quá quan trọng, vẫn giúp tôi hình dung được bức tranh tổng thể. Ai là ai, ai có thể cản đường, ai là mối đe dọa tiềm tàng. Tôi lướt qua danh sách, từng cái tên, từng chi tiết: “Matoko Nara, 32 tuổi, nhận chức ba năm trước, chuyên gia cận chiến… Galo Naka, 22 tuổi, vừa mới vào nghề, tay mơ, có lẽ chỉ làm nền…”
Nhưng nói thật, mấy thông tin này chẳng giúp ích gì nhiều. Biết đội bảo vệ gồm những ai, tôi chỉ có thể phác thảo vài kịch bản: đối đầu trực diện nếu cần, đánh lạc hướng bằng cách giả vờ thân thiện, hoặc lợi dụng sơ hở để tiếp cận mục tiêu. Nhưng với từng này dữ liệu, tôi chẳng thể đào sâu hơn. Chúng chỉ là những mảnh ghép rời rạc, không đủ để vẽ nên một kế hoạch hoàn hảo.
Tôi thở dài, gác chân lên bàn, nhấp thêm một ngụm cà phê đã nguội. Đang chán nản, mắt tôi bỗng dính chặt vào một cái tên trên danh sách đặt phòng. Một cái tên quen thuộc đến mức khiến tim tôi đập thình thịch, như bị ai đó bóp nghẹt.
Miyano Shiho.
Cái tên này như một cú đấm thẳng vào mặt. Tôi ngồi thẳng dậy, tay siết chặt tờ giấy. Miyano Shiho, trên danh nghĩa, đã chết.
Cô ta từng là một thiên tài của tổ chức, một nhà khoa học xuất sắc, nhưng đã phản bội và trốn thoát. Nhờ một loại thuốc cải lão hoàn đồng, cô ta biến thành một người hoàn toàn khác – Haibara Ai. Cái tên “Haibara Ai” là vỏ bọc hoàn hảo để cô ta lẩn trốn khỏi tổ chức, khỏi những kẻ như tôi. Nhưng tên thật của cô, Miyano Shiho, tôi không thể nào quên. Nó như một bản nhạc ám ảnh, vang vọng trong đầu tôi từ khi còn bé, từ những ngày tôi còn ngây ngô nhìn cô từ xa, trong những hành lang lạnh lẽo của tổ chức.
Tôi đặt tờ giấy xuống, hít một hơi thật sâu. Sự xuất hiện của cái tên này không phải ngẫu nhiên. Nó là một biến số, một mối nguy, nhưng cũng có thể là cơ hội. Tôi cần tìm hiểu thêm. Miyano Shiho, hay Haibara Ai, đang làm gì ở đây? Và tại sao cô ta lại xuất hiện đúng lúc này, đúng nơi này?

Bình luận

Để lại bình luận