Chương 7

“Bên đó chỉ có mình bé Duyên thôi hả ngoại?” Minh hỏi thêm.

“Ừ, mình nó với bà Tư thôi.” Ngoại nói.

“À, thì ra cô bé về thăm ngoại, chính cô bé này tắm khỏa thân đêm qua, khi nãy cô bé không có vẻ gì là khó chịu với mình cả, ngược lại là đàng khác. Như vậy, hoặc là cô bé quên chuyện tiếng ken két cửa sổ đêm qua do mình mở, hoặc cô bé nghĩ đó tiếng ma hay đại loại như vậy” Minh nghĩ.

Minh phụ ngoại đưa thức ăn lên bàn, nhà ngoại chỉ có một cái bàn duy nhất: vừa làm nơi ăn uống, vừa là bàn tiếp khách. Lát sau bà Tư cùng bé Duyên qua. Minh cũng không nói gì nhiều, và một ít không tự nhiên khi ăn cơm với người lạ, nhưng bé Duyên thì không có vẻ như thế, cô bé ngồi ăn rất tự nhiên và vô tư, thỉnh thoảng ném cái nhìn thích thú về phía Minh nữa, cậu cũng cười lại rồi cúi xuống ăn. Thái độ của nàng làm Minh khó hiểu, sao lại vui vẻ với Minh – một người nàng chưa từng quen biết? Tuy nhiên khi nhìn Duyên thì cậu có một cảm giác rất thân quen không rõ tại sao.

Sau bữa ăn, Minh thủng thẳng ra trước nhà, nhìn ngắm các con đò chạy ngang, tiếng gió nhè nhẹ, mang theo hương thơm mùi lúa chín. Phía bên kia sông, vài người đàn ông vác cuốc ra đồng…

Đang mải mê, chợt nghe tiếng gọi sau lưng: “Chào anh.”

“Chào em, em tên gì?” Minh quay lại mỉm cười và hỏi lại.

“Em tên Duyên, đầy đủ là Cao Ngọc Duyên, mười tám tuổi, em về quê thăm ngoại em được gần nửa tháng rồi. Hôm nay lần đầu tiên ăn cơm có anh nữa chứ mấy hôm trước, em vẫn ăn cơm với ngoại anh hoài, ngoại anh cũng ăn cơm bên ngoại em nữa.” Cô bé cười đáp lại.

“Uhm, anh tên Minh, Nguyễn Quang Minh, hai mươi tuổi, anh cũng mới biết đây. Ngoại em sống có một mình giống ngoại anh hả?” Minh giới thiệu về mình.

“Dạ” Cô bé đáp.

“Nếu vậy thì góp gạo thổi cơm chung tiện hơn.” Rồi Minh hỏi thêm: “Em còn đi học không?”

“Dạ, em vừa mới thi tuyển sinh Đại học. Còn anh?” Cô bé đáp.

“Anh mới thi xong môn cuối học kỳ tư đại học.” Cậu mỉm cười đáp cô bé.

“À.” Cô bé mỉm cười.

“Hì.” Minh vừa cười đáp vừa phải kiềm chế “thằng em” đang biểu tình mỗi lần cậu thấy bầu vú lớn bằng quả cam của cô bé đập vào mắt mình, có vẻ cô nàng khá thoải mái trong chuyện ăn mặc nên mới chọn bộ thiếu vải đến vậy.

Chuyện trò đến đây, cô bé lái sang chuyện khác: “Anh về thăm nội lâu không?”

“Anh không biết nữa, nhưng hiện tại anh chưa sắp xếp thời gian về lại Thành phố A. Thi đại học xong, anh có nhiều thời gian rảnh mà, lát em có đi đâu chơi không?” Minh hỏi.

“Không anh, em chỉ ở nhà với ngoại thôi.” Duyên trả lời.

“Em có dám ra ruộng chơi không?” Minh hỏi thêm.

“Ra một mình à, có gì vui đâu chứ, bẩn chân nữa.” Nàng đáp.

“Hì, không phải ra một mình, lát trưa nay anh ra nhà ngoại anh để đi mò cua bắt ốc với anh không. Anh hỏi em có đi được không thì trưa nay anh rủ. Chứ cứ ở nhà hoài, anh sợ em buồn.” Minh bày tỏ.

Nàng chỉ cười, gật đầu đồng ý.​

Minh cùng cô bé quay vô nhà ngoại, cậu gom hết mấy cuốn truyện ngôn tình đưa cho nàng. Chào ngoại Minh xong Ngọc Duyên quay về nhà. Sau bữa trưa, Minh sang nhà ngoại bé Duyên rủ, ngoại cô bé đồng ý cho đi chơi nhưng với lời dặn cô bé phải về nhà trước giờ cơm tối.

Đến nhà ngoại Minh, bé Duyên cúi đầu chào rồi Minh cùng cô bé men theo hai bờ ruộng. Mỹ Duyên thích thú trông thấy rõ, có lẽ từ hồi về thăm ngoại đến giờ nàng chẳng đi đâu chơi. Đi một lát quay lại thấy cô bé còn mãi phía sau, Minh cũng quay lại đưa tay ra để nắm tay cô bé dắt đi. Vừa chạm vào bàn tay bé Duyên một cảm giác lâng lâng khó tả, bàn tay mềm mại, da mịn màng.

Sau này, dù trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, cái cảm giác đó không bao giờ biến mất mà luôn hiện hữu bên Quang Minh bởi Thượng Đế đã se duyên vợ chồng cho cậu và bé Duyên và cả hai có với nhau bốn người con: hai trai, hai gái.

Bình luận

Để lại bình luận