Chương 8

– Tôi gãi đầu và giải thích: Chị không mặc bikini đi tắm biển nên em cũng đâu có thua.

– Chị như hiểu ra: Em muốn để cho người phụ nữ của mình bị người khác ngắm luôn à.

– Câu nói thốt ra xong chị chợt nhận ra có điều gì đó sai sai nên chữa cháy ngay: Chị không muốn người khác nhìn vào mình làm mất tự nhiên.

Trên gương mặt chị dường như đã pha thêm chút gì đó ửng hồng và thẹn thùng. Tôi cũng không tiếp tục chủ đề này nữa. Ánh hoàng hôn khẽ chiếu lên làn da chị, gió biển thổi làm tóc chị bay bay nhìn chị đẹp vô cùng. Đi mãi rồi chúng tôi cũng dừng chân lại, tôi thì ngồi trên 1 viên đá, chị thì đứng tựa lưng nhìn xa xôi ra biển. Nhặt mấy viên sỏi tôi ném mạnh để nó lướt trên mặt nước nhưng không như tôi nghĩ, mặt biển không như mặt hồ chỗ tôi, nó không lướt đi được, chẳng có gì chơi cả tôi ngoái đầu lại thì thấy chị vẫn buông đôi mắt ấy nhìn xa xôi.

– Chị đang suy nghĩ về chuyện lúc trưa ak?

– Há! Nghĩ bậy bạ gì vậy ông cụ non…

– Hihi! Chắc lại muốn được em hôn như lúc trưa rồi?

Chị không trả lời mà cúi xuống vơ đại cái gì đó ném về phía tôi.

Bộp… Tôi ôm mặt cúi đầu xuống. Một vệt máu nhỏ chảy dài trên đuôi mắt tôi. Chị luýnh quýnh chạy tới: Em có sao không… chị xin lỗi… chị xin lỗi…(có xước tí thôi đâu thấm gì thời đi học đánh nhau cũng đám bạn lớp khác nhưng tôi cũng tỏ vẻ ra thật đau đớn).

Chị khẽ dìu tôi rồi cúi xuống xem xét vết thương, cái cổ áo buông thõng để lộ cặp đồi núi trập trùng bên trong, nay chị mặc chiếc áo lót màu trắng, tôi cố hít hà làn hương thơm tỏa từ cơ thể chị. Rồi như không muốn làm chị thêm lo lắng tôi cất lời:

– Ôi không sao đâu ạ, mấy vết xước ngoài da, đối với em ngày xưa đi chơi bị như cơm bữa.

Như chẳng thèm để ý lời tôi nói, chị đứng dậy đi lại cuối mỏm đá cúi người xuống lấy tay vục lên 1 ít nước, tôi đoán là để rửa vết thương cho tôi, nhưng do chiếc váy dài nên chị lỡ đạp chân lên nó rồi quýnh quáng thế nào lúc đứng lên chị lại loạng choạng và trượt nhào xuống dưới, gần bờ nên nước cũng không sâu, tôi bật nhanh dậy chạy lại kéo chị lên. Váy bị xước và rách dài bên hông và đùi, tôi dìu chị lại rồi ngồi xuống xem xét vết thương.

– Bị thương rồi, xấu mất cặp chân dài rồi…

– Xấu kệ, mặc quần che lại ai thấy đâu mà lo…

Tôi cởi cái áo thun của mình, để lau lau vết máu và mấy vết rong rêu còn dính trên bên hông và đùi cho chị. Đây là lần đầu tiên tôi không mặc áo đứng trước mặt chị, chị nhìn tôi rồi khẽ giơ tay bịt mắt lại. Tôi thấy cũng lạ nên nói:

– Ủa chị che mắt chi vậy, lúc nãy đi dạo trên biển sao chị không che mắt người ta cởi trần đi đầy biển mà…

– Lúc đó chị có nhìn họ đâu…

– Giờ chị cũng đừng nhìn em là được, mà đàn ông cởi trần là bình thường, mấy ông thuê trọ đôi khi cũng cởi trần nộp tiền trọ cho chị đó.

Chắc chị cũng nhận thấy hành động che mặt đó là hơi giả tạo và không cần thiết nhưng chị không hiểu sao tôi nay lại nói nhiều như thế, chị có vẻ bực mình và đẩy tôi ra, không cần tôi giúp chị lau vết thương nữa. Thấy mình cũng hơi tào lao, bả che mặt kệ bà đi, dù sao cũng là phụ nữ, tạo cái hành động cho vẻ nữ tính 1 xíu cũng có sao đâu.

Bình luận

Để lại bình luận