Chương 1

Chuyện tưởng đã trôi dần vào ký ức… Nhưng… cuối tháng 11 năm 2021 tôi vô tình gặp lại chị. Dường như thời gian không làm chị già đi mà nó tô điểm thêm sự mặn mà ấy. Vẫn con người ấy, giọng nói ấy nhưng sao đôi mắt kia còn cái gì đó băn khoăn chuyện của năm xưa…

– Em Mạnh phải không???

Từng chữ chị thốt ra nhưng ẩn trong đó là 1 câu chuyện dài các bạn ạ!

Ngược dòng thời gian về 16 năm trước. Giữa cái nắng hè gay gắt tôi tha cái vali to đùng lang thang đi tìm nhà trọ, mệt quá ngồi bệt trước một cái hiên nhà mồ hôi nhễ nhại. Nhà trọ thì không thiếu cái thiếu là tôi tiền không đủ để ở những nơi có mức giá như thế. Đang ngồi suy nghĩ vu vơ thì giật mình bởi tiếng còi xe máy tôi ngước mặt nhìn lên nhìn thì thấy 1 người phụ nữ chạy chiếc Atila ra hiệu ngồi gọn để chị ấy chạy xe vô. Tôi đứng dậy tha vội chiếc vali định đi tiếp thì chị ấy lên tiếng hỏi:

– Bạn đi tìm nhà trọ à.

– Dạ! Em là sinh viên, em đang đi kiếm nhà trọ chị ạ…

– Chỗ tôi còn 1 phòng trống đây.

Tôi mừng quá hớn hở vô xem, phòng đúng là nhỏ thật, tại do tôi ở quê ở nhà rộng rãi quen rồi nhưng so với mấy phòng lúc trước tôi coi thì đẹp gọn gàng hơn rất nhiều, tôi quay ra hỏi chị giá cả, thấy so với nơi khác rẻ hơn, lúc đó cũng vì mệt quá rồi, không lăn tăn mà chọn thuê luôn.

Thời gian thấm thoắt trôi qua cũng gần 8 tháng, loay hoay chuyện học hành nên tôi với chị cũng không mấy khi gặp mặt. Ngoài mỗi cái tên Huệ Linh và sinh năm 1971 ra tôi cũng chẳng biết thêm gì về chị, tính ra thì chị hơn tôi 15 tuổi.

Khu nhà trọ của chị có 7 phòng mà chỉ có tôi và nhỏ phòng bên là sinh viên còn lại đều đi là công nhân. Thời gian ở nhà của tôi cũng nhiều hơn họ, tôi thường quét dọn mỗi khi rảnh, lấy đồ đạc giúp mọi người mỗi chiều nên xung quanh ai cũng quý tôi, chỉ có mỗi nhỏ phòng bên chỉ vì 1 lần bất chợt trời mưa nên vội quá tôi gom luôn đồ lót nhỏ vô phòng tôi mà kể từ đó nó luôn dành cho tôi ánh mắt đầy dè dặt.

Rồi một hôm chị gọi tôi lên phòng:

– Em đang ôn thi à?

– Dạ em tính ôn thi lại trường khác chị ạ…

– Vậy à. Chị có việc đi Vũng Tàu 1 tuần tính nhờ em trông nhà giúp. Phòng chị có cái máy tính bàn, kết nối mạng được em buồn thì lên nghe nhạc…

Tôi mừng như bắt được vàng, không suy nghĩ gì thêm mà đồng ý liền. Thời gian chị không ở nhà cứ đằng đẵng trôi qua…

1 ngày…

2 ngày…

Rồi 3 ngày…

Vắng chủ nhà đúng là gà mọc đuôi tôm.

Cũng dần quen với không gian nơi đây, tò mò bật cái máy tính lên rồi nghe nhạc. Nghe hoài rồi cũng chán. Đêm đã khuya tôi bắt đầu tò mò bật các trang web mấy đứa trong lớp thường hay tám với nhau, rồi dần đắm mình trong thế giới đầy những bí ẩn ấy.

Bỗng cạch… căn phòng tối sầm… Mất điện… Tôi lao nhanh ra khỏi phòng thì ngoài trời cũng chập choạng tối rồi, lủi thủi về phòng để lấy gói mì, khi đi ngang qua phòng nhỏ cạnh phòng tôi bỗng nghe tiếng phát ra:

– Đừng anh… đừng… đừng anh…

Rón rén đi… rồi mở thật nhẹ bước vào. Các phòng ở đây vốn rất đơn giản chỉ ngăn nhau bằng các tấm ván ép. Tôi ép sát mắt vào 1 khe hở nhỏ giữa các tấm ván ép ấy rồi nhìn sang. Một cảnh tượng đập vào mắt tôi, nhỏ bên cạnh và bạn trai đang hôn nhau. (Nói thật hồi ấy tôi chỉ được nhìn cảnh ấy qua màn ảnh tivi và cũng chưa bao giờ được xem phim người lớn luôn. Mấy ngày nay may có cái máy tính chị chủ nhà mới mò vào đọc mấy truyện sex, xem được mấy tấm hình khỏa thân, kèm đôi ba bí kíp tán gái, cách hôn hít sờ mó để các nàng sướng chứ tôi đúng chỉ là một trang giấy trắng chưa từng 1 lần cầm tay con gái luôn, xưa đi học mỗi lần học thể dục mà có gì đó phải nắm tay người khác giới thì đều nắm qua cái cây hoặc một vật trung gian nào đó). Nhìn cảnh tượng ấy gây cho tôi 1 cảm xúc gì đó rất lạ. Tay anh chàng bắt đầu sờ soạng rồi luồn vào sờ ngực. Cô nàng có phản ứng nhẹ đẩy tay ra:

Bình luận

Để lại bình luận