Chương 6

“Hê hê. Nhi, cô dắt bé Dĩnh đi công viên chơi, rảnh nói chuyện tiếp nhé.”

“Dạ, cô Lan bye, bé Dĩnh bye.”

“Chị bye, anh bye.”

Đợi hàng xóm xuống lầu, tôi nhìn bạn gái, không nhịn được hỏi: “Vợ, hàng xóm ở đây thân thiện vậy hả?”

“Ban đầu đâu có. Nhưng khi họ biết tình trạng của em, cộng với hồi trước nửa đêm em lên cơn, thường gọi xe cấp cứu, lâu dần họ thông cảm, chấp nhận em.”

“Ờ… nghiêm trọng vậy sao?”

“Anh không thể hiểu được cái ngứa thấu xương, chỉ muốn lấy dao cạo hết da đâu.”

“Trời! Thế em khổ quá.”

“Nên anh sau này phải tốt với em nhé.”

“Anh chẳng phải luôn tốt với em sao?”

“Ừ… nhưng em sợ anh… sẽ vì người khác nhìn em nhiều mà ghen, khó chịu, hay cãi nhau với em.”

“Làm sao mà! Đừng nghĩ lung tung. Anh thề, anh không vì cơ thể em bị đàn ông nhìn mà ghen tức giận đâu.”

“Hì hì, anh yêu, anh tốt nhất, yêu anh lắm.”

Thấy môi thơm của bạn gái kề tới, tôi chẳng khách sáo hôn lại.

Hôn em nồng nàn một lúc lâu, tôi mới lưu luyến chia tay, còn em thì cứ nude hoàn toàn tiễn tôi xuống cổng dưới lầu.

“Anh yêu, em chỉ tiễn anh tới đây thôi, không thì người ta lại xì xào. À, sau khai giảng, em dọn qua ở chung với anh nhé?”

“Được chứ, nhưng ba mẹ em đồng ý không?”

“Yên tâm đi, mời anh về nhà ăn cơm là họ đồng ý chuyện của mình rồi.” Nói tới đây, em ghé sát tai tôi thì thầm: “Thật ra em biết, họ ngoài mặt không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn ngại mấy lời dèm pha của hàng xóm.”

Thế là gần cuối kỳ nghỉ đông, bạn gái được anh trai giúp dọn đồ ra khỏi chỗ ở cũ của tôi, tìm một căn hộ rộng hơn, chính thức dọn về ở chung.

Thành thật mà nói, có một em gái xinh dáng chuẩn, mặt mũi dễ thương chịu ở chung với mình, đúng là giấc mơ của mọi thằng đàn ông. Nhưng nếu em ấy cứ vào cửa là tự động cởi sạch, áp sát vào người, lúc đầu thì sướng điên, lâu dần lại thành một kiểu tra tấn đau đớn.

Dù sao thì trai trẻ máu nóng, cộng thêm bạn gái là một em “bạch hổ” xịn, tôi nghĩ, chẳng có thằng nào kìm nổi đâu, đúng không?

“Vợ, anh hỏi em chuyện này nhé?”

“Chuyện gì?”

“Ban đầu em làm sao để quen với việc bị người ta nhìn hết cơ thể?”

“Em từng gặp bác sĩ tâm lý, cộng với sự quan tâm an ủi của ba mẹ và anh trai, em mới dần chấp nhận được.”

“Giờ em thật sự không sợ bị người lạ nhìn hết à?”

“Đừng chụp lén là được, không thì em còn lười kéo rèm.” Nói tới đây, em ngẩng đầu nhìn tôi: “Anh yêu, anh không phải bắt đầu chán em rồi chứ?”

“Không có đâu! Anh chỉ… chỉ không ngờ em cởi mở thế thôi.”

“Nếu không vì cái bệnh quái này, anh nghĩ em muốn thế à.”

“Nhưng nhìn em ngon lành thế này… anh… anh sợ mình sẽ kiệt sức mất.”

“Anh thích gái nude, ai là người nói để tránh bị diệt khẩu thì hai đứa hẹn hò luôn hả?”

“Haizz~ Biết thế hôm đó không đọc cái truyện bậy của thằng khốn Gia Vinh.”

“Hì hì, thật ra em thích truyện của Phi Vũ lắm, nhất là *Bí Mật Của Giai Linh*, tiếc là không có kết, mà Phi Vũ lại nghỉ viết rồi.”

“Vợ, nói thật đi, có phải em thích bị làm nhục không?”

Bình luận

Để lại bình luận