Chương 5

Ngoài dùng thuốc, quần áo em phải thoáng khí, chất liệu tránh nylon. Nhưng quần áo trên thị trường giờ ít nhiều có hóa chất, em mặc chưa tới hai tiếng là da bắt đầu sưng ngứa. Bất đắc dĩ, ở nhà đành để em không mặc gì.”

“Thế giờ sao? Bệnh có đỡ hơn không?”

“Có chứ. Nhà chú đưa em đi khám vô số bác sĩ Đông Tây y, dùng đủ loại thuốc. Sau gặp được một ông lão Đông y, nhờ ông trị và dạy em khí công, cuối cùng cũng kiểm soát được bệnh, mua quần áo không cần kén chất liệu nữa.”

Ồ, may quá… tôi không phải nghỉ học trốn em nữa.

Nhưng nếu mặc đồ không còn dị ứng, sao em vẫn nude?

“Thế… sao Nhi vẫn không mặc gì?”

Nhìn em gái xinh chỉ quấn tạp dề, bận rộn trong bếp, bác trai thở dài: “Haizz, còn không phải tại cái bệnh quái gở này. Có hôm em luyện công thì bệnh tái phát, bị tẩu hỏa nhập ma, nói kiểu kiếm hiệp ấy. May nhờ ông lão Đông y cứu kịp, giữ được mạng, nhưng kinh mạch đã tổn thương, khiến thân nhiệt em luôn cao hơn người thường. Mùa đông thì không sao, nhưng hè thì nóng không chịu nổi, nên…”

Tới đây, tôi hiểu hết!

Nói đơn giản, em mắc bệnh “không thể mặc quần áo”!

Khó trách em cứ nhấn mạnh, làm bạn trai em thì không được quản cách em mặc đồ.

Hồi trước xem phim con sex, tôi khoái nhất series “người giúp việc khỏa thân” hay “gia đình khỏa thân”. Tưởng chỉ có trong phim, ai ngờ tôi lại gặp ngoài đời.

Đây là may hay xui?

Tôi không biết!

Nhưng nhìn bạn gái nude tự nhiên ăn cơm, xem TV với gia đình, chẳng chút ngại ngùng, còn cả nhà em thì coi em như mặc “bộ đồ mới của vua”, làm tôi – người ngoài – ăn bữa cơm mà như ngồi trên đống lửa, ngượng chín người.

Cố ăn xong bữa, trò chuyện với nhà bạn gái một lúc, tôi tìm cớ chuồn: “bác trai, bác gái, cảm ơn cô chú đã tiếp đãi. Cháu phải bắt tàu về quê, xin phép cô chú cháu đi đây.”

“Ừ, về nhà nhớ gửi lời hỏi thăm ba mẹ cậu giúp chú. Nhi, tiễn bạn trai con đi.”

“Vâng.”

Bạn gái đáp rồi đứng dậy, chủ động nắm tay tôi ra cửa. Tôi ngạc nhiên nhìn em đóng cửa, rồi ôm cổ tôi, trao một nụ hôn nồng cháy.

“Ư…”

Đến khi thiếu oxy phải tách ra, tôi liếc quanh, lo lắng nhìn em, nhỏ giọng: “Vợ, em… em không mặc đồ kìa.”

“Hì hì, yên tâm đi. Xóm này toàn hàng xóm lâu năm, họ biết bệnh em, quen rồi.”

Như để chứng minh, đúng lúc đó, bà hàng xóm đối diện dắt một bé gái bước ra, thấy bạn gái tôi không những không shock, mà còn thân thiện nói: “Nhi, cơ thể cháu đỡ hơn chưa? Ừ… anh chàng đẹp trai này là?”

“Hì hì, cô Lan, đây là bạn trai cháu. Cô gọi anh ấy là Đạt được rồi.”

“Ồ, tốt lắm. Đạt, cậu là bạn trai Nhi, lại đến nhà thăm, chắc cũng biết tình trạng của nó… Nếu được, bình thường cậu quan tâm nó nhiều chút nhé.”

“Dạ, cháu sẽ.”

“Chị Nhi, chị phải ngoan, uống thuốc đều để được mặc đồ như em, đi chơi với bà, ăn bao nhiêu món ngon.”

“Ừ, bé Dĩnh ngoan. Chị nghe lời em, nhưng thuốc đắng lắm. Để chị mau khỏe, chị uống thuốc đắng xong, em cho chị kẹo nhé?”

“Được ạ.” Bé gái móc túi lấy viên kẹo socola: “Chị, chị ăn đi.”

“Ừ, cảm ơn bé Dĩnh, Dĩnh ngoan nhất.”

Bình luận

Để lại bình luận