Chương 4

: Màn kịch bắt đầu trong bóng tối
Hattori Heiji đứng trong góc khuất của sân vận động, tay cầm điện thoại, giọng trầm thấp đầy mưu tính. “Chú Tông Điền, chú giúp cháu một việc được không? Cho người lái một chiếc xe không thể truy vết tới trung tâm thể dục Đông Đô ngay bây giờ. Có chút chuyện cần chú lo liệu giùm!” – gã nói, mắt láo liên quan sát xung quanh, như thể sợ ai đó nghe lén. Xong cuộc gọi, gã rút từ trong túi áo một mẩu giấy, nguệch ngoạc vài dòng chữ, rồi nhét vào tay thằng nhóc Mitsuhiko đang nằm bất tỉnh gần đó.
“Để lại chút manh mối cho Kudo chơi đố vui vậy,” – Hattori nhếch mép, nụ cười gian xảo. “Coi như làm mày bận rộn vài ngày, Kudo ạ. Đến lúc mày lần ra được thì Ran hay Haibara… hừ, đã bị tao ‘thử’ hết cả rồi!” Gã cười khùng khục trong họng, tưởng tượng đến cảnh hai cô gái xinh đẹp kia nằm dưới thân mình, khiến máu trong người gã sôi sùng sục.
Người mà Hattori gọi là “chú Tông Điền” không ai khác chính là một đầu lĩnh của Yamaguchi-gumi, băng đảng hắc đạo khét tiếng nhất Nhật Bản. Ở Tokyo, nơi mà các thế lực ngầm đang bị cả trong lẫn ngoài chèn ép, Yamaguchi-gumi không còn giữ được ánh hào quang năm xưa. Chúng buộc phải luồn cúi, dựa vào cảnh sát và chính trị gia, xử lý những phi vụ bẩn thỉu để đổi lấy sự bảo kê. Cha của Hattori, Hattori Heizo, là trưởng sở cảnh sát tỉnh Osaka, một thế lực không nhỏ, gần như chư hầu thời hiện đại. Với quyền uy của ông, yêu cầu của Hattori Heiji đối với Yamaguchi-gumi chẳng khác gì mệnh lệnh. Chỉ vài phút sau, một chiếc xe việt dã với biển số giả đã đỗ sẵn ở cửa sau sân vận động, chờ gã.
“Hattori thiếu gia!” – Một gã đàn ông mặc vest đen, mặt mày sắc lạnh, mở cửa xe, ánh mắt lướt qua Haibara đang bất tỉnh trong tay Hattori và Ran đang tựa bên đường. Hắn nở nụ cười đầy ẩn ý, như thể đã hiểu hết mọi chuyện. Hattori chẳng thèm để tâm, thản nhiên cởi bỏ bộ đồ công nhân vệ sinh ngụy trang, nhẹ nhàng đặt Haibara vào ghế sau, rồi bế Ran lên, cẩn thận như nâng niu một món đồ quý giá. Thân hình Ran mềm mại, đường cong hoàn hảo dưới bộ đồ karate khiến gã không kìm được, hít một hơi thật sâu, ngửi lấy mùi hương ngọt ngào từ cô.
“Còn hai thằng kia, lôi chúng ném vào cốp sau!” – Hattori ra lệnh, giọng lạnh tanh. Gã đàn ông vest đen gật đầu, nhanh chóng kéo hai tên đồng bọn đã bị Hattori hạ đo ván, trói chặt rồi nhét vào cốp xe như ném bao tải. “Lái đi!” – Hattori quát, mắt vẫn dán vào Ran và Haibara, lòng ngập tràn ý định đen tối.
Chiếc xe gầm lên, lao vút ra khỏi sân vận động, hòa vào dòng xe tấp nập của Tokyo. Ở một góc khác, viên cảnh sát mũm mĩm Megure đang toát mồ hôi hột, mặt tái mét. Nghĩ tới cơn thịnh nộ của Kisaki Eri – mẹ Ran – và Hattori Heizo – cha của gã trai đang ung dung trong xe, ông ta cảm thấy đầu đau như búa bổ. “Mau tìm manh mối, lũ vô dụng kia! Tìm cho ra!” – Megure gào lên, giọng vang vọng khắp sân vận động.
Trong khi đó, trên chiếc xe việt dã, Hattori Heiji đang đắc chí, xuân phong đầy mặt. Gã ngồi giữa Ran và Haibara, hai cô gái xinh đẹp giờ đang bất tỉnh, hoàn toàn không hay biết gì. “Hừ, Kudo, mày cứ ở đó mà chạy theo cái ám hiệu tao để lại. Còn tao, tao sẽ tận hưởng thiên đường trước đã!” – gã lẩm bẩm, tay lướt nhẹ lên má Haibara, cảm nhận làn da mềm mại như tơ. Môi cô nhóc nhỏ xinh như cánh anh đào, khiến gã không kìm được, cúi xuống hôn ngấu nghiến. Lưỡi gã luồn vào, quấn lấy cái lưỡi nhỏ bé của Haibara, cảm nhận vị ngọt ngào xen lẫn chút ngây thơ. “Ngọt thật…” – gã lẩm bẩm, lòng rạo rực.
Để chắc ăn, Hattori đã tiêm cho cả hai một liều mị dược pha thêm thuốc mê. Giờ đây, Ran và Haibara chìm trong trạng thái vô ý thức, cơ thể mềm oặt, chỉ phát ra những tiếng rên khe khẽ. “Ư… ba… ưm…” – Haibara mơ màng, đôi môi khẽ động, như thể đang khao khát điều gì trong cơn mê. Hattori cười nham hiểm, tay lướt xuống cổ Ran, liếm láp vành tai cô, hít lấy mùi hương thanh khiết như hoa lan. “Ran, mày đúng là món quà trời ban. Còn Haibara… hừ, cả hai đứa mày, tao sẽ chơi cho đã!” – gã thì thào, mắt sáng rực như thú săn mồi.
Quay sang gã tài xế, Hattori hỏi, giọng lạnh lùng: “Chuyện tao nói với chú Tông Điền, giờ thế nào rồi?” Gã vừa nói vừa liếm láp cổ Ran, tay mơn trớn làn da mịn màng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô. Gã tài xế, qua kính chiếu hậu, đáp: “Đã xong, thiếu gia. Yamaguchi-gumi đã cho nhân viên chặn hết các tuyến giao thông ra vào Tokyo, viện cớ bãi công. Kudo Shinichi có giỏi đến đâu cũng bị kẹt vài ngày!”
Hattori gật đầu, nụ cười càng thêm đắc ý. “Tốt lắm. Cứ thế này, Kudo chỉ có nước chạy theo cái bẫy tao giăng. Còn tao, tao sẽ tận hưởng hai cô nàng này… theo cách của tao!” – gã cười lớn, tay siết chặt vai Ran, lòng ngập tràn dục vọng.

Bình luận

Để lại bình luận