Chương 9

: Dâm Tâm Quyết bộc phát
Căn phòng của Lưu Thu Lệ im ắng, chỉ có tiếng bút lướt trên giấy. Nàng ngồi ngay ngắn, váy gấm lam nhạt ôm sát thân hình, tôn lên cặp vú căng tròn và cặp mông cong vút, tóc đen buông xõa, cài trâm ngọc lam lấp lánh. Chiếc vòng cổ da đen trên cổ nàng, như một dấu ấn nô lệ, càng làm nổi bật vẻ dâm đãng giữa khí chất tiên tử. Vương Lục đẩy cửa bước vào, mắt hau háu, nụ cười nham nhở. Hắn vừa nhìn thấy Thu Lệ, con cặc trong quần đã cương cứng, đau nhức. Thu Lệ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng ngay khi thấy hắn, nàng buông bút, quỳ sụp xuống, tứ chi chạm đất, bò về phía hắn như một con chó cái ngoan ngoãn. Đến bên chân, nàng cúi xuống, hôn nhẹ vào bàn chân phải của Vương Lục, giọng cung kính: “Chó cái Lưu Thu Lệ bái kiến chủ nhân.”
Vương Lục nhếch môi, gật đầu hài lòng, mắt dán vào thân hình yêu kiều của Thu Lệ. Lớp váy mỏng manh để lộ cặp vú căng mọng, rung nhẹ mỗi khi nàng bò, cặp mông cong vút như muốn xé toạc vải. Hắn kéo phăng quần xuống, con cặc to lớn, gân guốc bật ra, đầu khấc đỏ hỏn lấp ló dâm thủy. Hắn buông lỏng, một dòng nước tiểu vàng óng phun ra, “xoẹt” một tiếng, tạt thẳng xuống sàn trước mặt Thu Lệ. Nàng vẫn quỳ, chẳng chút phản kháng, để mặc nước tiểu bắn tung tóe, vài giọt văng lên gương mặt thanh tú, chảy dài xuống cằm. Nhưng Thu Lệ vẫn giữ vẻ lạnh lùng, như thể chuyện này đã quen thuộc từ lâu. Vương Lục cười lớn: “Đù, con chó cái này ngoan thật, bị tạt thế mà vẫn tỉnh bơ!”
Xong xuôi, hắn kéo quần lên, gầm gừ: “Liếm sạch đi!” Thu Lệ chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống, lưỡi liếm láp vũng nước tiểu trên sàn, động tác chậm rãi, như một con thú cưng tận tụy. Vương Lục đứng nhìn, tay vuốt cằm, lòng đắc ý. Qua bao ngày huấn luyện, Thu Lệ đã hoàn toàn thần phục, ngoan ngoãn như một con thú cưng. Hắn từng bước khiến nàng quen với những trò dâm đãng, đến mức bảo nàng cởi truồng giữa rừng, nàng cũng răm rắp làm theo. Nghĩ đến đây, hắn giơ chân, đạp nhẹ lên đầu nàng, nhấn mạnh, dí mặt nàng xuống vũng nước tiểu. “Tao phải đi một chuyến, mày ở đây ngoan ngoãn tu luyện, nghe chưa?” hắn ra lệnh, giọng đầy uy quyền.
Thu Lệ, mặt ngập trong vũng nước, bất ngờ lên tiếng, giọng run run, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày: “Chủ nhân… có phải chó cái làm chủ nhân không vui, nên chủ nhân bỏ em?” Vương Lục sững người, thoáng chút bất ngờ, thậm chí hơi cảm động. Hắn rút chân, túm tóc nàng kéo lên, ngồi xuống đối diện đôi mắt long lanh. “Yên tâm, tao chỉ đi theo Đại trưởng lão tu luyện một thời gian. Rảnh thì tao về thăm mày, biết đâu còn tìm thêm một con chó cái khác cho mày chơi cùng.” Thu Lệ nghe xong, mắt sáng lên, giọng thành khẩn: “Chúc chủ nhân mã đáo thành công, mong chủ nhân thu phục cả Đại trưởng lão làm chó cái!” Vương Lục phá lên cười: “Mẹ kiếp, con chó cái này mồm mép tép nhảy gớm!” Hắn đứng dậy, bước ra cửa, lòng thầm tính kế dùng Dâm Tâm Quyết thu phục thêm vài mỹ nữ.
Ngoài sân, Lưu Tư Vũ đã chờ sẵn. Vương Lục cúi người, cung kính: “Sư tôn, đi được rồi ạ.” Tư Vũ gật đầu, vung tay, một luồng linh khí bao bọc lấy hắn. Cơ thể hắn nhẹ bẫng, rồi bay vút lên không trung. Gió lùa qua tai, cảm giác lơ lửng khiến Vương Lục phấn khích, mắt sáng rực như trẻ con được quà. Tư Vũ bên cạnh nói, giọng nhẹ nhàng: “Ngự không phi hành là kỹ năng của Trúc Cơ kỳ. Ngươi mới nhập môn, chưa làm được đâu.” Vương Lục gật đầu lia lịa, thầm nghĩ: “Đù, bay lượn thế này sướng hơn cả địt!”
Cả hai vượt qua một ngọn núi, đáp xuống một nơi tĩnh lặng. Trước mặt là một động phủ ẩn sâu trong rừng, không khí mát lành, linh khí dồi dào. Tư Vũ chỉ tay: “Đây là nơi ta thường tu luyện. Ngươi sẽ ở đây, theo ta học đạo. Rảnh rỗi thì xuống núi đi dạo, đừng để buồn chán.” Nàng bước vào động phủ, Vương Lục lẽo đẽo theo sau, mắt lấm lét quan sát thân hình yêu kiều của sư tôn, cặp mông cong vút đung đưa dưới lớp áo. Hắn nuốt nước bọt, lòng nổi ý dâm, thầm nhủ: “Mỹ nữ thế này, phải thu phục bằng được!”
Ngày đầu tiên, Vương Lục ở tạm trong động phủ, lòng thấp thỏm chờ đợi. Sáng hôm sau, hắn ngồi đối diện Tư Vũ trong một tĩnh thất. Nàng bảo: “Ngươi vào môn phái được một thời gian, để ta xem tiến độ tu luyện của ngươi.” Vương Lục chìa tay, Tư Vũ đặt tay lên, truyền một tia chân khí vào cơ thể hắn. Hắn giật mình, cảm nhận Dâm Tâm Quyết tự động vận chuyển, như muốn luyện hóa tia chân khí kia. Hắn hoảng hốt, vì cảm giác này giống hệt khi song tu với Thu Lệ. “Mẹ kiếp, sao lại thế này?” hắn thầm nghĩ, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, mồ hôi lấm tấm.
Tư Vũ rút tay về, gật đầu hài lòng: “Tốt lắm, thiên phú của ngươi không tệ, chưa lười biếng, coi như nhập môn.” Nàng không nhận ra sự bất thường, tiếp tục: “Tu vi thôi chưa đủ, cần chọn một món binh khí vừa tay, để sau này đấu với người khác không bị lép vế.” Nàng vung tay, một loạt binh khí hiện ra từ nhẫn trữ vật, bày la liệt trước mặt. Vương Lục đè nén nghi hoặc, quan sát kỹ, bất chợt mắt sáng lên, cầm lấy một cây nhuyễn tiên. Hắn vung vài đường, tiếng “vút vút” vang lên trong không khí, roi quấn quanh như rắn. Tư Vũ gật gù, thầm nghĩ: “Thằng nhóc này chưa từng đụng roi, vậy mà vung chuẩn thế, đúng là có thiên phú.” Vương Lục cười thầm, cây nhuyễn tiên khiến hắn liên tưởng đến cảnh quất vào cặp mông căng mọng của Thu Lệ, lòng dậy sóng ý dâm, thầm tính kế dùng Dâm Tâm Quyết để thu phục cả sư tôn.
________________

Bình luận

Để lại bình luận