Chương 10

: Sáng Sớm Ngọt Ngào và Những Đùa Giỡn Tình Tứ
Ánh nắng sớm mai len lỏi qua tấm rèm thông minh, nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng ngủ rộng lớn trong biệt thự số một. Không gian sang trọng được điểm xuyết bởi những tia sáng vàng dịu dàng, làm nổi bật chiếc giường king-size nơi Chu Tân đang nằm. Anh vẫn còn ngái ngủ, mái tóc đen rối bù trên gối, cơ thể thả lỏng trong bộ đồ ngủ mỏng manh. Không khí sáng sớm yên bình, chỉ có tiếng chim hót líu lo từ khu vườn ngoài cửa sổ vọng vào, mang theo cảm giác thanh thản hiếm có trong cuộc sống bận rộn của anh.
Trên giường, một bóng dáng yêu kiều bất ngờ xuất hiện, phá vỡ sự tĩnh lặng. Tân Như Vân, với mái tóc đen dài xõa tự nhiên, không chút trau chuốt, trông vừa quyến rũ vừa gần gũi. Cô mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu hồng phấn, ôm sát cơ thể, để lộ đôi chân thon dài trắng muốt, chỉ có hai bàn chân nhỏ nhắn lộ ra dưới mép váy. Đôi chân ấy khẽ đung đưa khi cô ngồi vắt vẻo bên cạnh Chu Tân, ánh mắt tinh nghịch nhìn anh chàng vẫn đang say giấc. “Này, đồ lười, dậy đi nào! Trời sáng bảnh mắt rồi!” Cô gọi, giọng trong trẻo pha chút trêu chọc, nụ cười rạng rỡ làm sáng cả căn phòng.
Chu Tân cựa mình, đôi mắt hé mở, còn ngái ngủ. Khi nhìn thấy Tân Như Vân, anh bật cười, giọng khàn khàn vì vừa tỉnh giấc. “Trời, em làm gì mà sáng sớm đã phá giấc ngủ của anh thế? Bộ muốn bị đại hôi lang ăn thịt à?” Anh ngồi dậy, giả vờ giương nanh múa vuốt, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch. Ở nhà, Chu Tân không còn giữ vẻ ngoài cao lãnh như khi ở Tâm Hải. Anh trở thành một chàng trai trẻ trung, nghịch ngợm, sẵn sàng đùa giỡn với cô bạn gái thanh mai trúc mã của mình.
Tân Như Vân cười khúc khích, đôi mắt hạnh cong cong như vầng trăng non. “Oa, đại hôi lang đáng sợ quá đi! Nhưng con cừu nhỏ này không sợ đâu nhé!” Cô nghiêng người, cố ý trêu chọc, để chiếc váy ngủ khẽ trượt khỏi vai, lộ ra xương quai xanh mảnh mai và viền áo lót trắng mờ ảo. Chu Tân nuốt nước bọt, ánh mắt không rời khỏi cơ thể cô, nơi những đường cong hoàn mỹ như đang mời gọi. Anh hít một hơi sâu, cố kìm nén ngọn lửa đang bùng lên trong lòng. “Em chơi chiêu này là không công bằng đâu, Như Vân,” anh nói, giọng nửa đùa nửa thật, ánh mắt bốc cháy khi lướt qua vòng ngực căng đầy của cô.
Hai người tiếp tục đùa giỡn trên giường, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng. Tân Như Vân, với sự tinh nghịch vốn có, nhảy lên người Chu Tân, cố ý đẩy anh ngã xuống gối, khiến chiếc váy ngủ càng trượt thêm một chút, để lộ làn da trắng mịn và đường cong quyến rũ. “Này, anh mà còn nhìn em kiểu đó, em mách mẹ anh đấy!” Cô giả vờ cảnh cáo, nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự ngọt ngào. Chu Tân bật cười, kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại. “Mách mẹ thì mẹ cũng bênh anh thôi. Em biết anh là bảo bối của mẹ mà,” anh trêu, giọng đầy tự tin.
Đúng lúc ấy, một tiếng ho khan vang lên từ cửa phòng, cắt ngang khoảnh khắc tình tứ. “Khụ khụ! Hai đứa nên dậy ăn sáng đi!” Giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy quyền của Cố Cốc Tuyết vang lên, khiến cả Chu Tân và Tân Như Vân giật mình. Họ vội vàng bật dậy, luống cuống chỉnh lại quần áo. Tân Như Vân đỏ mặt, lườm Chu Tân một cái. “Tại anh hết, không đóng cửa phòng mà cứ đùa giỡn lung tung! Giờ mẹ thấy rồi, nhỡ mẹ không ưa em thì sao?” Cô càu nhàu, giọng đầy trách móc nhưng vẫn không giấu được sự thẹn thùng.
Chu Tân cười lớn, không chút lo lắng. “Mẹ mà không ưa em? Không đời nào! Em là cô gái mẹ cưng nhất, còn hơn cả anh nữa là!” Anh nháy mắt, kéo tay cô đứng dậy. Cố Cốc Tuyết, đứng ở cửa, chỉ lườm hai người một cái rồi quay đi, đôi chân dài thanh thoát bước về phòng mình. Bà không nói thêm gì, nhưng ánh mắt sắc lạnh ấy đủ khiến Chu Tân và Tân Như Vân biết rằng họ vừa thoát được một trận mắng.
________________

Trong phòng ngủ của mình, Cố Cốc Tuyết đứng trước gương lớn, ánh mắt lướt qua cơ thể được che phủ bởi bộ đồ ngủ bảo thủ. Dù đã cố giấu đi vẻ đẹp của mình, bà vẫn không thể phủ nhận sự quyến rũ tự nhiên. Làn da trắng ngần, vòng ngực cao vút và đôi chân dài mượt mà, tất cả như thách thức thời gian. Bà thở dài, chậm rãi cởi bỏ bộ đồ ngủ, để lộ nội y ren đen kinh điển, ôm sát cơ thể như một tác phẩm nghệ thuật. Ngón tay bà lướt nhẹ qua làn da, từ xương quai xanh xuống vòng eo thon gọn, rồi dừng lại ở vùng tam giác bí ẩn. “Đẹp thế này, mà chỉ để cho gương ngắm,” bà lẩm bẩm, giọng đầy tiếc nuối.
Bà nhớ lại những ngày tháng còn chồng, khi cơ thể này từng được yêu thương, nâng niu. Nhưng giờ đây, vì con trai và vì sự nghiệp, bà chọn cách sống độc thân, từ chối mọi lời giới thiệu bạn trai từ bạn bè. “Không cần thêm rắc rối,” bà tự nhủ, ánh mắt sắc lạnh trở lại. Bà mở tủ quần áo, lấy ra một đôi tất ren đen, chậm rãi kéo lên đôi chân thon dài. Từng động tác của bà đều toát lên sự tinh tế, như thể bà đang chuẩn bị cho một trận chiến trên thương trường, nơi bà luôn là người chiến thắng.
Trong lòng, bà hài lòng với Tân Như Vân. Cô gái ấy không chỉ xinh đẹp, thông minh mà còn hết lòng với Chu Tân. Từ nhỏ, bà đã nhìn Tân Như Vân lớn lên, và chính bà đã đưa cô vào làm thư ký riêng, xem cô như con dâu tương lai. Nhưng dù thế, bà vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, không muốn để hai đứa trẻ quá thoải mái. “Cứ để chúng biết sợ một chút,” bà nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười kín đáo.

Bình luận

Để lại bình luận