Chương 7

: Những Suy Tư Dưới Ánh Đèn Phòng Tắm
Trong căn biệt thự xa hoa, ánh sáng từ những ngọn đèn chùm pha lê chiếu rọi khắp không gian, làm nổi bật vẻ đẹp lộng lẫy của từng chi tiết nội thất. Tân Như Vân, sau trận chiến bánh ngọt vui nhộn với Chu Tân, giờ đây đang ngâm mình trong bồn tắm lớn của căn phòng riêng. Nước ấm bốc hơi nghi ngút, hòa quyện với hương tinh dầu lavender, tạo nên một không gian thư giãn dễ chịu. Cô nằm dài trong bồn, đôi chân thon dài trắng muốt vươn ra, nhẹ nhàng đung đưa dưới làn nước. Lớp kem dính trên người đã được gột rửa, để lộ làn da mịn màng như sứ, ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo của phòng tắm.
Tân Như Vân không chỉ là một cô gái xinh đẹp mà còn rất chú trọng đến việc chăm sóc bản thân. Cô biết rõ rằng để giữ được trái tim của Chu Tân – một người đàn ông tài năng và được bao cô gái ngưỡng mộ – cô phải luôn hoàn hảo. Những buổi tập yoga đều đặn, chế độ ăn uống khoa học và các liệu pháp làm đẹp đã giúp cô duy trì vóc dáng cân đối, với những đường cong quyến rũ khiến bất kỳ ai cũng phải ngoái nhìn. Nhìn xuống cơ thể mình, cô khẽ mỉm cười, tự hào với vòng ngực căng đầy và đôi chân thon thả. “Tân đúng là may mắn khi có mình,” cô nghĩ thầm, ánh mắt lấp lánh sự tự tin.
Nhưng rồi, suy nghĩ của cô chợt chuyển hướng sang Cố Cốc Tuyết – mẹ của Chu Tân, người phụ nữ quyền lực và đầy khí chất. Tân Như Vân từng có dịp cùng bà đi tắm suối nước nóng, và hình ảnh ấy vẫn in đậm trong tâm trí cô. Dù đã ngoài bốn mươi, Cố Cốc Tuyết sở hữu một cơ thể mà ngay cả cô cũng phải ganh tỵ. Làn da trắng mịn, vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa, và đặc biệt là đôi chân dài thanh thoát, tất cả như thể thời gian đã bỏ quên người phụ nữ này. “Bà ấy làm sao mà giữ được dáng đẹp như vậy chứ? Thật không công bằng!” Tân Như Vân bĩu môi, lẩm bẩm trong làn hơi nước. Cô biết, để đạt được vóc dáng ấy, Cố Cốc Tuyết chắc chắn đã phải rất kỷ luật, nhưng điều đó chỉ càng khiến cô thêm ngưỡng mộ.
________________

Trong một căn phòng tắm khác của biệt thự, Cố Cốc Tuyết đứng trước gương lớn, ánh mắt chăm chú quan sát cơ thể mình. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên làn da trắng ngần, làm nổi bật những đường cong hoàn mỹ mà thời gian dường như không thể chạm tới. Ở tuổi bốn mươi, bà vẫn giữ được vóc dáng của một thiếu nữ, với vòng ngực căng tròn, vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân dài mượt mà. Nhìn vào gương, bà khẽ thở dài, một chút tiếc nuối thoáng qua trong ánh mắt sắc sảo. “Đẹp thế này, mà chẳng ai được ngắm,” bà lẩm bẩm, giọng trầm thấp mang chút uể oải.
Cố Cốc Tuyết từng là biểu tượng sắc đẹp của Tâm Hải, thời còn trẻ, mỗi lần bà xuất hiện đều khiến bao ánh mắt phải dán chặt, bao trái tim phải loạn nhịp. Nhưng sau khi chồng qua đời, bà chọn cách giấu đi vẻ đẹp ấy dưới những bộ vest công sở nghiêm nghị, khuôn mặt lạnh lùng và phong thái uy quyền. Bà muốn mọi người tập trung vào tài năng kinh doanh của mình, chứ không phải ngoại hình. Tuy nhiên, đứng trước gương, khi chỉ có một mình, bà không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Những ngón tay thon dài lướt nhẹ từ xương quai xanh xuống vòng ngực, khẽ chạm vào hai nụ hoa hồng phấn đang căng mọng. Cơ thể bà khẽ run lên, một cảm giác mẫn cảm lan tỏa, khiến bà phải cắn môi để kìm nén.
Ngón tay bà tiếp tục trượt xuống, qua vòng eo không chút mỡ thừa, rồi dừng lại ở vùng tam giác bí ẩn – nơi mà bà biết, theo truyền thuyết, những người phụ nữ “bạch hổ” như bà thường có ham muốn mãnh liệt hơn người. Nhưng với một nữ cường nhân như Cố Cốc Tuyết, sự nghiệp luôn được đặt lên hàng đầu. Những ham muốn thể xác, dù có trỗi dậy trong những đêm cô đơn, đều bị bà đè nén bằng ý chí thép. Từ khi chồng mất, bà không còn trải qua những khoảnh khắc đê mê, những đêm nồng cháy mà ông từng mang lại. Giờ đây, chỉ có những ngón tay của chính bà là bạn đồng hành trong những phút yếu lòng.
Hôm nay, trong ngày sinh nhật của Chu Tân, những ký ức cũ bỗng ùa về. Bà nhớ lại những lần chồng mình đè cô xuống giường, hơi thở nóng bỏng và những cái chạm đầy đam mê. Dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Cốc Tuyết khẽ đưa tay xuống vùng nhạy cảm nhất, ngón tay chạm vào hòn ngọc nhỏ, khiến cơ thể bà run lên từng đợt. Bà cắn môi, cố gắng kìm nén tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng. Nhưng rồi, bà dừng lại, thở dài một lần nữa. “Đừng để cảm xúc lấn át,” bà tự nhủ, rồi quay đi, bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ.
________________

Trong khi hai người phụ nữ chìm vào những suy tư riêng, Chu Tân đã trở về phòng mình, nằm dài trên chiếc giường êm ái. Sau một ngày dài làm việc và trận chiến bánh ngọt vui vẻ, anh kiệt sức. Anh rửa mặt qua loa, rồi thả mình xuống giường, chẳng buồn thay đồ ngủ. Cả người anh ngập trong cảm giác thoải mái, đầu óc trống rỗng, không chút suy nghĩ về những gì đang xảy ra trong phòng tắm của hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.
Trong giấc mơ, Chu Tân thấy mình đứng trước Tân Như Vân, cô gái với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt hạnh long lanh. “Như Vân, anh yêu em. Anh muốn cưới em, làm vợ anh nhé,” anh thì thầm, giọng đầy hạnh phúc. Trong mơ, cô mỉm cười, gật đầu, và cả hai chìm vào một thế giới ngọt ngào chỉ có hai người. Chu Tân ngủ say, miệng khẽ nở nụ cười, hoàn toàn không hay biết những sóng gió đang âm thầm hình thành bên ngoài căn phòng của mình.

Bình luận

Để lại bình luận