Chương 3

: Mâu Thuẫn Âm Thầm
La Chân ngồi lặng lẽ tại bàn làm việc, ánh mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, nhưng tâm trí anh đã chẳng còn ở đó. Lời trêu chọc của Tân Như Vân vừa rồi như một nhát dao vô hình, đâm thẳng vào lòng tự trọng vốn đã mong manh của anh. Mặt anh thoáng tối sầm lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh nhanh chóng giấu đi cảm xúc thật bằng một nụ cười gượng gạo. “Haha, được rồi, được rồi, tao biết mà, Như Vân. Tao sẽ cố gắng hơn,” anh nói, giọng cố tỏ ra thoải mái, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn sóng ngầm khó chịu. Bao năm qua, đứng trước cặp đôi hoàn hảo Chu Tân và Tân Như Vân, anh đã học được cách che giấu sự bất mãn, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không có cảm xúc.
Từ thuở nhỏ, La Chân, Chu Tân và Tân Như Vân đã lớn lên cùng nhau, từ những ngày còn chơi đùa ở sân trường mẫu giáo cho đến khi bước vào giảng đường đại học. Nhưng trong bộ ba ấy, La Chân luôn là người lép vế. Chu Tân là ngôi sao sáng, học giỏi, đẹp trai, luôn được mọi người vây quanh. Tân Như Vân, với vẻ đẹp sắc sảo và trí tuệ vượt trội, là người bạn gái hoàn hảo của Chu Tân, luôn đứng thứ hai chỉ sau anh. Còn La Chân, anh chỉ là một kẻ bình thường, thành tích học tập lẹt đẹt, ngoại hình chẳng có gì nổi bật. Những lời trào phúng của Tân Như Vân, dù chỉ là vô tình, luôn khiến anh cảm thấy mình như một kẻ thừa thãi trong mối quan hệ này.
“Thôi, Như Vân, đừng trêu La Chân nữa,” Chu Tân lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng mang chút ý trách móc. Anh bước tới, đặt tay lên vai La Chân như muốn xoa dịu tình hình. “Chân là bạn thân của chúng ta, giúp nó một chút thì có sao đâu? Dù gì tụi mình cũng lớn lên cùng nhau, đúng không?” Chu Tân mỉm cười, ánh mắt chân thành, nhưng chính sự tử tế ấy lại càng khiến La Chân cảm thấy khó chịu. Anh biết Chu Tân không có ý xấu, nhưng sự giúp đỡ của bạn thân đôi khi lại như một lời nhắc nhở rằng anh chẳng thể tự mình đứng vững.
Tân Như Vân lườm La Chân một cái, đôi mắt hạnh long lanh ánh lên chút tinh nghịch. “Được rồi, được rồi, Tân, anh nói thế thì em cũng chẳng nói gì nữa. Nhưng mà anh không thấy sao? Mẹ anh đang đợi ngoài kia kìa, sốt ruột lắm rồi. Anh còn đứng đây tán gẫu với La Chân, để mẹ chờ lâu là không xong đâu.” Cô khoanh tay, đôi môi nhỏ nhắn cong lên, giọng điệu vừa trách móc vừa trêu chọc. Chiếc váy công sở ôm sát cơ thể cô khẽ lay động khi cô nghiêng người, để lộ đường cong hoàn mỹ khiến La Chân vô thức liếc nhìn, rồi vội vàng quay đi, giấu đi chút ghen tị trong lòng.
“Cái gì? Mẹ đang đợi ngoài kia á? Sao em không nói sớm?” Chu Tân giật mình, giọng anh thoáng chút hoảng hốt. Anh vội vàng quay lại bàn làm việc, chụp lấy chiếc cặp táp, ánh mắt lườm Tân Như Vân đầy bất mãn. “Em biết tính mẹ anh mà, lúc nào cũng nghiêm khắc. Nếu để mẹ chờ lâu, chắc anh bị mắng te tua mất.”
Tân Như Vân nhún vai, nụ cười trên môi càng thêm ranh mãnh. “Thì tại anh cứ mải mê giúp La Chân chứ bộ. Em muốn nói mà có cơ hội đâu. Với lại, để mẹ thấy anh bận bịu với công việc của người khác, biết đâu mẹ lại giao thêm việc cho anh, đỡ phải rảnh rỗi quá.” Cô nháy mắt, giọng điệu đầy ý châm chọc khiến Chu Tân chỉ biết lắc đầu cười khổ.
“Thôi, Chân, tao đi trước đây. Công việc còn lại mày tự xử nhé, tao đã đánh dấu hết những chỗ quan trọng rồi. Cố lên, tao tin mày làm được,” Chu Tân nói, giọng đầy khích lệ. Anh kéo tay Tân Như Vân, chuẩn bị rời khỏi văn phòng. “Đừng lo, cứ từ từ, mày sẽ ổn thôi.”
La Chân vẫy tay, nở nụ cười gượng gạo. “Ừ, không sao đâu, mày cứ đi đi. Tao sẽ tự lo phần còn lại. Cảm ơn mày nhiều, Tân.” Anh cố gắng giữ giọng nói bình thản, nhưng khi bóng dáng Chu Tân và Tân Như Vân khuất dần khỏi cửa văn phòng, nụ cười trên môi anh lập tức tắt ngấm. Thay vào đó là một vẻ mặt u ám, đôi mắt ánh lên chút cay đắng.
Ngồi lại trên ghế, La Chân lặng lẽ nhìn màn hình máy tính, nơi những dòng chữ được Chu Tân đánh dấu đỏ vẫn còn đó. Anh nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của hai người ngoài hành lang. “Như Vân, em biết tính mẹ anh mà, sao không nhắc sớm? Giờ mẹ mà cáu lên thì khổ,” Chu Tân càu nhàu, giọng đầy bất mãn. Tân Như Vân đáp lại, giọng điệu vẫn mang chút tinh nghịch: “Thì anh cứ bận giúp La Chân, em nhắc làm gì? Để mẹ thấy anh làm việc cho người khác, biết đâu mẹ lại có cái nhìn khác về anh.”
Những lời nói ấy, dù chỉ là vô tình, lại như từng nhát dao cứa vào lòng La Chân. Anh siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói. Bao năm qua, anh đã quen với việc bị so sánh, bị trêu chọc, nhưng mỗi lần như thế, lòng tự trọng của anh lại bị xé nát thêm một chút. Chu Tân, Tân Như Vân, và cả cái thế giới hào nhoáng của Tâm Hải – tất cả dường như đang nhắc nhở anh rằng mình chỉ là một kẻ tầm thường, mãi mãi không thể sánh bằng những người xung quanh.
“Chu Tân, Tân Như Vân…” La Chân lẩm bẩm, giọng trầm thấp, như đang nhai đi nhai lại những cái tên ấy. Trong đầu anh, một cơn bão cảm xúc đang cuộn trào. Anh không phải kẻ vô dụng, nhưng tại sao mọi người luôn nhìn anh như vậy? Tại sao anh luôn phải đứng sau ánh hào quang của người khác? Sự bất mãn, ghen tị và cả chút oán hận dần len lỏi vào tâm trí, khiến anh cảm thấy ngột ngạt trong chính văn phòng rộng lớn này.

Bình luận

Để lại bình luận