Chương 9

Nó nghĩ nếu được cô cho về ở chung, việc gì cô cần nó sẽ hết sức làm. Quần áo cô nó sẽ lo giặt giũ, chén bát nó sẽ rửa sau khi ăn xong, nó sẽ dành sự nghỉ ngơi để cô lo soạn chấm bài và sắp xếp tài liệu dạy. Nó chỉ cần ngày ngày trông thấy cô, được cô xem như con và ra vào hầu hạ cô là rất quý. Để giúp nó lấy lại can đảm sau bao ngày bơ vơ không nơi nương tựa.

Hai cô cháu đi chợ về thì trời đã quá trưa, sức nóng đã bớt gay gắt. Cả Thư lẫn đứa bé lễ mễ khiêng các gói thực phẩm vào, cậu bé lăng xăng xếp đầy ra bàn. Thư cảm thấy vui vui nên không còn vẻ khó chịu như lúc sáng. Có lẽ sự tở mở cũng khiến cô mất đi vẻ tiều tụy, cô không dè tâm lý con người chóng đổi thay như vậy.

Cô thấy hai gò má bớt căng, hố sâu nơi mắt chừng cũng đầy đặn lên và nhất là một nỗi vui thơ thới đang hòa nhập khắp người cô. Cậu bé thì hí hửng ra mặt, nó không ngờ mục tiêu ao ước của nó chóng vánh đến thế, chẳng những cô thuận cho nó theo cô đi chợ, lại còn thuận cho nó đưa các món mua vào tận phòng cô ở.

Lần đầu tiên bước chân vào một căn phòng riêng tư của người nữ, nó thấy choáng váng vì những quần, những áo của cô bỏ vương vãi khắp nơi. Lo đặt ba mớ bao bị xong, nó vội chạy đến thu dọn các món bỏ lệch lạc, Thư thấy thế phải bảo: Em cứ để đó cho cô, cuối tuần cô đều soạn để giặt một lượt, chứ không phải cô luông tuồng bỏ bậy đâu.

Đang cầm cái nịt vú trên tay, cậu bé thoáng nhìn không thấy Thư đâu nên vội giúi đưa lên mũi hít ngửi. Một mùi thơm dìu dịu của thịt da phụ nữ làm cho nó ngây ngất. Nó thực sự đã được đụng tay vào vật kín đáo của cô, nhất là được thưởng thức hương vị mùi mẽ của cô nên nó muốn chất ngất mê say tức khắc.

Tiếng cô lao xao gì đó trong buồng và khi cô bước ra thì nó thấy cô đã thay chiếc áo dài bằng chiếc áo cánh lụa hoa mặc ở nhà. Chính cái áo này làm cho cậu bé càng trân trố kinh ngạc vì những cánh hoa to ngoằn ngoèo ôm gọn lấy bộ ngực cô một cách sít sao no đủ. Thằng bé nguây nguẩy đầu như để xua đi hình tượng đang có hai bàn tay xòe ra bó gọn lấy hai vú cô. Cái hình ảnh hệt nó đã tưởng tượng suốt đêm qua khi nhìn lén thấy mớ đồ lót cô phơi ở cửa sổ.

Thấy vẻ tần ngần của thằng bé, Thư hỏi: Em đang nghĩ gì vậy. Đứa nhỏ ấp úng chối phăng, vơ quàng ngay một ý nào đó để chối bay ý tưởng bậy của mình. Thư cũng tỏ vẻ không chuyên chú mà thúc giục đứa bé: Em có cần rửa mặt cho mát rồi cô cháu chuẩn bị lo ăn trưa, chứ cũng trễ rồi.

Lại thêm một nỗi vui tràn ngập tâm hồn đứa bé. Nó không tin đây là sự thực vì có khi nào nó dám mơ được một lần cô cho nó ăn chung với cô. Thư lịch kịch bắc xoong lên bếp, nhặt rau luộc và nấu canh cùng đặt một nồi cơm nhỏ. Loáng cái mọi thứ đã xong, cô dọn ra bàn và gọi nó vào.

Đứa bé rụt rè ngồi xuống cạnh cô, nó muốn nín thở vì sợ bắt gặp luồng không khí cô đang hô hấp làm bay lảng vảng hương thơm phụ nữ. Nó ăn mà cảm thấy luống cuống, nuốt trệu trạo cho qua. Thư lẳng lặng nhận xét và chỉ dẫn cho nó cách nhai kỹ để thức ăn được tiêu hóa hết.

Vừa ăn, Thư vừa hỏi han cậu bé về gia cảnh, mấy lần cô thấy nó thút thít định đặt bát xuống vì xúc động. Nó rành rọt kể với cô về tình cảnh bơ vơ của nó nên tha thiết chỉ mong tìm được một nơi cho nó nương tựa. Không hiểu sao bất thần nó được biết cô từ đâu mới đổi về nên nó âm thầm theo dõi cô, nhưng cô vẫn thờ ơ không hay biết.

Mãi đến gần đây nó đánh bạo viết mấy chữ gửi cho cô, rồi vẫn thấy êm ru nên càng thất vọng. May sao được cô hỏi nên nó mới có dịp bữa nay đi chợ với cô. Thư cũng nói là vô tâm nên không để ý chuyện gì, chỉ khi có dịp hỏi han sơ cô mới biết là nó đã viết cho cô nhiều lần mà cô không đọc.

Chẳng hiểu có phải vì những lời tha thiết của đứa bé mà đang ăn, Thư bỏ ngay bát xuống, chồm qua ôm lấy nó vào ngực và an ủi: Cô xin lỗi em, từ nay em có thể ở với cô, có gì cô cháu ta ăn nấy, cô sẽ nuôi cháu, không phải sống bê tha, lay lắt ở đâu nữa.

Bình luận

Để lại bình luận