Chương 2

Diệp Tiểu Thiên đột ngột mở bừng mắt. Hắn thở hắt ra một hơi, cảm thấy sống lưng hơi lạnh. “Chắc là do tâm ma quấy phá,” hắn tự nhủ thầm. “Hoặc chỉ là một ảo ảnh do linh khí quá thịnh mà thành.” Hắn lắc đầu, cố gắng gạt bỏ cảnh tượng kỳ lạ đó ra khỏi tâm trí. Hắn phải giữ cho tâm cảnh mình vững vàng, không thể để những suy nghĩ vẩn vơ ảnh hưởng đến hành trình tu luyện. Dù sao, đó cũng chỉ là một giấc mộng, một hình ảnh không rõ ràng.

Ít phút sau, Hoàng Phúc trở lại, tay xách một túi vải nhỏ. “Thiếu chủ, lương khô và vài lọ đan dược trị thương lão nô đã chuẩn bị xong. Pháp khí của người vẫn là thanh Đoạn Thủy Kiếm ấy sao?”

Diệp Tiểu Thiên gật đầu. “Đúng vậy, Đoạn Thủy Kiếm là thứ ta quen dùng nhất. Ta sẽ dựa vào nó để vượt qua thử thách này.” Hắn đứng dậy, chỉnh lại y phục, sẵn sàng cho chuyến đi. Phía chân trời, mặt trời đã lên cao, những tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua tán cây, chiếu rọi con đường đá dẫn ra khỏi Diệp gia phủ đệ. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương của đất trời và cây cỏ.

“Lão nô chúc Thiếu chủ thượng lộ bình an, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ và trở về.” Hoàng Phúc nói, giọng đầy thành kính.

Diệp Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phúc, một ánh mắt kiên định. “Hoàng Lão cứ ở nhà chờ ta. Chuyến này ta nhất định sẽ có thu hoạch lớn.” Hắn bước ra khỏi phòng, thân hình trẻ trung, đầy sức sống hướng về phía cổng lớn, nơi một tương lai đầy biến động đang chờ đợi. Hoàng Phúc đứng đó, dõi theo bóng dáng thiếu chủ khuất dần sau cánh cổng, khuôn mặt già nua vẫn mang vẻ trung thành tuyệt đối, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đục ngầu là những suy nghĩ không ai có thể ngờ tới.

Bình minh đã vén bức màn đêm, rải những sợi tơ vàng óng lên Diệp gia phủ đệ. Diệp Tiểu Thiên chỉnh lại y phục, cảm nhận sự mềm mại của vải vóc trên làn da. Hắn đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt hướng về phía cổng lớn, nơi Diệp Thanh Viện đã chờ sẵn. Nàng đứng đó, thân hình thanh thoát trong bộ y phục xanh ngọc, điểm xuyết vài đường thêu hoa văn tinh xảo tựa như dòng suối biếc chảy dài. Mái tóc đen nhánh được búi cao gọn gàng, vài sợi tóc mai khẽ buông lơi, càng tôn lên vẻ đẹp thoát tục như tiên tử. Gương mặt nàng bình thản, đôi mắt trong veo như hồ thu nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng khó gần, khiến người ta chỉ dám đứng từ xa chiêm ngưỡng. Vầng linh khí mộc thuộc tính mỏng manh lượn lờ quanh nàng, nhẹ nhàng nhưng kiên cố, dấu hiệu của tu vi Luyện Khí tầng thứ bảy vững chắc. Nàng không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu, hàm ý thúc giục hắn nhanh chóng lên đường.

Diệp Tiểu Thiên cảm nhận được uy áp vô hình tỏa ra từ Thanh Viện tỷ tỷ. Tuy không cố ý, nhưng khí tức tu vi của nàng tự nhiên tỏa ra, khiến hắn, một tu sĩ Luyện Khí tầng ba, cảm thấy một áp lực nhẹ. Hắn không khỏi tự ti về cảnh giới của mình, nhưng ý chí kiên định đã tôi luyện hắn qua bao năm tháng tu luyện khổ cực. Hắn hít sâu một hơi, bước chân vững vàng, nhanh chóng tiến đến bên cạnh nàng.

“Thanh Viện tỷ tỷ đã chờ lâu rồi sao?” Diệp Tiểu Thiên nói, giọng mang theo sự tôn kính nhưng cũng không thiếu sự thân thiết.

Diệp Thanh Viện chỉ khẽ lắc đầu, môi mỏng khẽ mấp máy. “Không. Ngươi chuẩn bị xong rồi chứ?”

“Ta đã sẵn sàng.” Hắn khẳng định, mắt nhìn thẳng vào nàng, không hề né tránh. “Chúng ta có thể đi được rồi.”

Họ cùng nhau rời khỏi Diệp gia phủ đệ, cánh cổng gỗ lim nặng nề khẽ khàng khép lại phía sau lưng, cắt đứt sự ồn ào của thế gian, để lại phía sau một không gian yên tĩnh và cổ kính. Con đường đá xanh dẫn ra bên ngoài vương phủ, hai bên là những hàng trúc xanh rì rào trong gió sớm. Không khí trong lành, ẩm ướt hơi sương, mang theo mùi của đất và cỏ cây, xen lẫn chút hương thanh khiết từ linh khí tụ tập.

Dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, hai bóng dáng, một trẻ trung kiên nghị và một thanh thoát lạnh lùng, bước đi song hành. Diệp Thanh Viện đi trước một bước, dáng vẻ ung dung tự tại, mỗi bước chân dường như đều hòa hợp với đạo lý thiên địa. Nàng không vội vã, nhưng tốc độ lại nhanh hơn Diệp Tiểu Thiên rất nhiều. Hắn phải tập trung linh khí vào hai chân, bước nhanh hơn bình thường để có thể theo kịp nàng. Mộc linh căn của nàng giúp nàng có bước chân nhẹ nhàng, gần như không gây ra tiếng động, còn Diệp Tiểu Thiên dù cố gắng kìm nén, vẫn nghe thấy tiếng bước chân của mình vọng lại trên nền đá. Sự khác biệt về tu vi thể hiện rõ ràng ngay từ những bước chân đầu tiên trên hành trình.

Họ vượt qua con đường lát đá, tiến vào một vùng đồi núi thấp, nơi những cây cổ thụ vươn mình sừng sững, tán lá đan xen tạo thành một vòm trời xanh thẳm. Những luồng linh khí nơi đây bắt đầu trở nên hoang dã hơn, tự do hơn so với linh khí được thuần hóa trong Diệp gia. Diệp Tiểu Thiên cảm nhận rõ sự thay đổi này. Hắn hít thở sâu, cố gắng hấp thu từng chút linh khí tràn ngập không gian, cảm thấy đan điền ấm nóng lên một chút.

“Thanh Vân Động nằm sâu trong dãy Thanh Long Sơn Mạch, giáp ranh với Cửu U Hạp Cốc,” Diệp Thanh Viện bất ngờ mở lời, giọng nói thanh thoát như tiếng suối chảy. “Đường đi khá hiểm trở, có thể gặp yêu thú cấp thấp. Ngươi cần cảnh giác.”

Diệp Tiểu Thiên gật đầu. “Ta đã hiểu. Đa tạ Thanh Viện tỷ tỷ nhắc nhở.” Hắn siết chặt túi càn khôn bên hông, cảm nhận sự tồn tại của thanh Đoạn Thủy Kiếm bên trong.

Họ tiếp tục di chuyển. Càng vào sâu trong sơn mạch, cảnh vật càng trở nên nguyên sơ và hùng vĩ. Những đỉnh núi cao vút ẩn hiện trong màn sương mờ, những dòng suối nhỏ róc rách chảy qua khe đá, và những tán cây cổ thụ che khuất ánh sáng mặt trời, tạo nên một không gian u tịch và tĩnh mịch. Linh khí ở đây cũng dần trở nên nồng đậm hơn, nhưng đồng thời cũng xen lẫn những tạp khí hoang dã, dấu hiệu của sự tồn tại của yêu thú.

Bình luận

Để lại bình luận