Chương 5

Xe dừng lại ở một trạm lớn. Gã đàn ông rút tay ra đầu tiên, để lại cô trống rỗng một cách đột ngột. Hắn lẩm bẩm gì đó, rồi chen ra cửa. Người phụ nữ thì chậm rãi hơn. Cô ta rút ngón tay ra, đưa lên môi liếm nhẹ, rồi nháy mắt với Thư. “Mai gặp lại nhé,” cô ta nói, rồi bước xuống xe, để lại Thư đứng đó, váy xộc xệch, ngực lộ ra, hai chân run rẩy không đứng vững.

Thư lê bước vào công ty, đầu óc quay cuồng. Suốt cả ngày, cô không làm được gì ngoài việc nhớ lại từng cái chạm, từng nhịp di chuyển của hai người kia. Gã đàn ông thô bạo khiến cô run lên vì sợ hãi lẫn phấn khích. Người phụ nữ với ánh mắt sắc lạnh lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác—như thể cô ta hiểu rõ Thư hơn chính cô hiểu mình. Ý nghĩ về việc gặp lại họ ngày mai khiến cô không thể ngồi yên.

Tối đó, khi Tuấn lại quay lưng đi ngủ, Thư không còn cảm thấy trống rỗng nữa. Cô nằm im, tay đặt lên bụng, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra. Cô không cần Tuấn nữa. Cô có những người lạ trên xe buýt—những bàn tay không tên, không mặt, nhưng lại cho cô thứ mà cô khao khát hơn bao giờ hết.

Sáng hôm sau, Thư chuẩn bị kỹ hơn. Cô chọn một chiếc váy mỏng hơn nữa, gần như trong suốt, và không mặc gì bên trong. Cô muốn họ—gã đàn ông, người phụ nữ, hay bất kỳ ai khác—thấy rõ cô sẵn sàng đến mức nào. Khi bước lên xe, cô chen vào chỗ đông nhất, mắt láo liên tìm kiếm bóng dáng người phụ nữ tóc đỏ. Và cô biết, hôm nay sẽ còn dữ dội hơn hôm qua.

Minh Thư bước lên xe buýt sáng nay với một tâm thế hoàn toàn khác. Cô không còn là người bị động chờ đợi những bàn tay lạ mặt nữa. Sau những ngày liên tiếp bị sờ mó, bị lợi dụng, cô đã vượt qua ranh giới của sự xấu hổ hay sợ hãi. Giờ đây, cô muốn kiểm soát trò chơi này, muốn tự mình dẫn dắt nó theo cách của riêng cô. Chiếc váy cô mặc hôm nay là một mảnh vải mỏng manh, ngắn đến mức chỉ cần cúi nhẹ là lộ hết mọi thứ. Không nội y, không che chắn—cô muốn mọi thứ thật dễ dàng, thật trần trụi.

Xe buýt đông nghẹt như mọi ngày. Thư chen vào góc quen thuộc gần cửa sau, nơi những bàn tay thường tìm đến cô nhất. Cô đứng yên, hơi ưỡn ngực, để chiếc áo sơ mi mỏng căng ra, nút áo trên cùng bung hờ, lộ rõ khe ngực sâu hoắm. Và chẳng mấy chốc, cô cảm nhận được sự hiện diện quen thuộc. Gã đàn ông thô ráp—người đã xuất hiện vài lần trước—lại đứng sau cô. Bàn tay chai sạn của hắn trượt xuống mông cô, bóp mạnh, rồi luồn thẳng vào giữa hai đùi. Hắn không ngần ngại, hai ngón tay đâm sâu vào cô, di chuyển nhịp nhàng như một cỗ máy.

Thư khẽ thở hắt ra, nhưng lần này cô không chỉ đứng yên. Cô quay nhẹ người, đủ để tay mình chạm vào đùi hắn. Qua lớp quần vải thô, cô cảm nhận được thứ đang cương cứng bên trong. Không do dự, cô luồn tay vào, kéo khóa quần hắn xuống một cách khéo léo. Hắn giật mình, nhưng không ngăn cản. Tay cô nắm lấy dương vật nóng hổi của hắn, to lớn và căng cứng, mạch máu nổi rõ dưới lớp da. Cô bắt đầu sục, chậm rãi nhưng chắc chắn, ngón tay cái miết nhẹ lên đầu, nơi đã rỉ ra chút chất lỏng.

Gã đàn ông rên khẽ, hơi thở nặng nề phả vào gáy cô. Hắn tăng tốc ngón tay bên trong cô, như thể đáp trả hành động của cô. Thư cảm thấy cơ thể mình ướt át hơn, chất lỏng chảy xuống đùi, nhưng cô không quan tâm. Cô sục mạnh hơn, tay siết chặt, nhịp nhàng theo từng cú đâm của hắn. Tiếng thở dốc của cả hai hòa lẫn vào tiếng ồn xe buýt, nhưng chẳng ai để ý—hoặc chẳng ai dám để ý.

Bình luận

Để lại bình luận