Chương 4

Xe buýt hôm nay đông hơn thường lệ. Thư chen vào giữa đám người, cố tình đứng ở góc gần cửa sau, nơi không gian chật chội nhất. Cô cảm nhận được ánh mắt dán vào mình từ khắp nơi—những gã đàn ông trong bộ đồ công nhân, những kẻ mặc vest lịch lãm nhưng tay không ngừng di chuyển. Cô đứng yên, hơi nghiêng người, để váy phất lên mỗi khi xe lắc. Và chẳng mấy chốc, cô cảm nhận được điều mình chờ đợi.

Một bàn tay quen thuộc—chai sạn, mạnh mẽ, chắc chắn là gã lao động từ hôm qua—chạm vào mông cô. Hắn không chờ đợi, không thăm dò. Ngón tay trỏ và ngón giữa của hắn trượt thẳng xuống giữa hai đùi cô, tách đôi da thịt ẩm ướt ra mà không gặp chút trở ngại nào. Thư khẽ thở hắt ra, cơ thể tự động phản ứng bằng cách nghiêng về phía sau, để hắn dễ dàng tiếp cận hơn. Hắn bắt đầu di chuyển ngón tay, chậm rãi nhưng đầy chủ ý, mỗi lần ấn vào là một lần cô cảm nhận được sức mạnh thô bạo của hắn.

Nhưng hôm nay có gì đó khác lạ. Khi Thư đang chìm trong cảm giác từ bàn tay phía sau, một bàn tay khác, nhỏ hơn và mềm mại hơn, bất ngờ chạm vào ngực cô từ phía trước. Cô mở mắt, hơi giật mình, nhưng không đẩy ra. Người đứng trước mặt cô là một phụ nữ—khoảng 30 tuổi, tóc ngắn nhuộm đỏ, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans bó sát. Đôi mắt cô ta sắc lạnh, nhưng môi lại nở một nụ cười nham hiểm. “Đừng ngại,” cô ta thì thầm, giọng khàn khàn, gần như hòa vào tiếng động cơ xe.

Thư không kịp phản ứng thì bàn tay của người phụ nữ đã luồn qua khe áo, bóp mạnh lấy ngực cô. Những ngón tay thon dài nhưng đầy sức mạnh của cô ta bấu chặt, móng tay sơn đỏ cào nhẹ lên da thịt trắng ngần, để lại những vệt hồng nhàn nhạt. Thư rùng mình, không phải vì đau, mà vì cảm giác mới lạ này. Cô chưa từng nghĩ một người phụ nữ sẽ tham gia vào trò chơi của mình, nhưng giờ đây, cô không muốn nó dừng lại.

Hai bàn tay, một từ phía sau, một từ phía trước, phối hợp nhịp nhàng như một bản giao hưởng hỗn loạn. Gã đàn ông phía sau tăng tốc, hai ngón tay giờ đã thành ba, mở rộng cô ra đến mức cô cảm thấy hơi nhói. Hắn thở hổn hển, thì thầm gì đó tục tĩu mà cô không nghe rõ, nhưng cô không quan tâm. Trong khi đó, người phụ nữ phía trước kéo mạnh áo cô, làm bung thêm một nút nữa. Ngực cô giờ gần như lộ hoàn toàn, và cô ta không ngần ngại cúi xuống, dùng lưỡi liếm nhẹ lên đầu ngực đang cứng lại của Thư.

Thư cắn môi đến bật máu, cố kìm tiếng rên đang chực trào ra. Xe buýt rung lắc qua một đoạn đường xấu, và mỗi cú xóc là một lần cả hai kẻ kia đẩy mạnh hơn. Ngón tay của gã đàn ông đâm sâu vào trong cô, trong khi lưỡi của người phụ nữ xoáy tròn quanh đầu ngực, rồi bất ngờ cắn nhẹ. Sự kết hợp giữa đau đớn và khoái cảm khiến Thư gần như mất kiểm soát. Cô cảm thấy cơ thể mình ướt át hơn bao giờ hết, chất lỏng chảy dọc xuống đùi, thấm vào mép váy.

Người phụ nữ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Thư. “Cô thích bị thế này, đúng không?” cô ta hỏi, giọng đầy khiêu khích. Thư không trả lời, nhưng ánh mắt cô đã nói lên tất cả. Cô ta cười khẩy, rồi luồn tay còn lại xuống dưới, chạm vào nơi mà gã đàn ông đang chiếm lĩnh. “Để tôi giúp,” cô ta nói, và trước khi Thư kịp phản ứng, ngón tay của cô ta gia nhập, chen vào cùng với ngón tay của gã.

Thư gần như ngất đi. Bốn ngón tay—ba từ gã đàn ông, một từ người phụ nữ—di chuyển bên trong cô, mỗi cái theo một nhịp khác nhau. Gã đàn ông mạnh bạo, thô ráp, trong khi người phụ nữ tinh tế hơn, ngón tay cô ta uốn éo như muốn tìm kiếm điểm nhạy cảm nhất. Thư không còn đứng vững nữa, cô vịn vào vai người phụ nữ, đầu ngửa ra sau, miệng há ra thở dốc. Tiếng rên của cô giờ không còn kìm được nữa, nhưng không ai trên xe để ý—hoặc họ cố tình không để ý.

Bình luận

Để lại bình luận