Chương 3

Gã không dừng lại. Hắn bắt đầu tăng tốc, những ngón tay di chuyển nhanh hơn, mạnh hơn, như thể muốn đẩy cô đến giới hạn. Thư cảm nhận được từng khớp xương cọ xát bên trong, từng mạch máu trên tay hắn đập theo nhịp. Cô nghiêng đầu ra sau, tóc xõa xuống vai, mắt nhắm chặt. Trong khoảnh khắc đó, cô không còn nghĩ đến Tuấn, không còn nghĩ đến cái giường lạnh lẽo ở nhà. Chỉ có cảm giác này—sự cấm đoán, sự thô bạo, sự xa lạ—lấp đầy cô.

Nhưng rồi, xe dừng lại ở một trạm lớn. Gã rút tay ra đột ngột, để lại cô trống rỗng và hụt hẫng. Cô nghe tiếng bước chân lẫn vào đám đông xuống xe, nhưng không dám quay lại nhìn. Thư đứng đó, hai chân run rẩy, tay nắm chặt mép váy để che đi vệt ướt đang lan xuống đùi. Cô thở hắt ra, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng trong đầu chỉ có một ý nghĩ: cô muốn nhiều hơn.

Khi đến công ty, Thư ngồi vào bàn làm việc, nhưng tâm trí cô không ở đó. Cô nghĩ về bàn tay hôm nay, so sánh nó với bàn tay hôm qua. Hôm qua nhẹ nhàng hơn, tinh tế hơn. Hôm nay thì mạnh mẽ, gần như hung bạo. Cô tự hỏi ngày mai sẽ thế nào. Liệu sẽ là một người mới? Hay gã hôm nay sẽ quay lại? Ý nghĩ ấy khiến cô rùng mình, nhưng không phải vì sợ—mà vì phấn khích.

Tối đó, khi Tuấn lại quay lưng đi ngủ, Thư nằm im, mắt mở to trong bóng tối. Cô không còn cố chạm vào mình nữa. Nó không đủ. Cô muốn cái cảm giác bất ngờ, cái cảm giác bị lợi dụng mà không thể kiểm soát. Cô muốn những bàn tay lạ mặt kia quay lại, muốn chúng làm nhiều hơn thế. Ý nghĩ ấy khiến cô mỉm cười trong bóng tối.

Sáng hôm sau, Thư đứng trước gương, tay cầm chiếc váy đồng phục. Nhưng lần này, cô không dừng lại ở việc chọn quần lót mỏng hơn. Cô nhìn vào tủ, lôi ra một chiếc áo sơ mi cũ, nhỏ hơn size cô đang mặc. Cô mặc thử, kéo căng nút áo đến mức chúng sắp bung ra, để lộ một phần khe ngực sâu hoắm. Rồi cô nhìn xuống chiếc váy, quyết định không mặc quần lót. Chỉ một mảnh vải mỏng manh của váy che chắn cơ thể cô. Cô biết điều này nguy hiểm, biết nó sẽ khiến mọi thứ dễ dàng hơn cho bất kỳ ai trên xe. Nhưng đó chính là điều cô muốn.

Khi bước lên xe buýt, Thư cố tình chen vào góc đông nhất, nơi cô biết những bàn tay sẽ tìm đến. Và chúng đến, nhanh hơn cô tưởng. Lần này không chỉ một, mà hai bàn tay cùng lúc. Một bàn tay từ phía sau, trượt thẳng vào giữa hai đùi cô, không gặp bất kỳ rào cản nào. Bàn tay còn lại từ phía trước, luồn qua khe áo, bóp mạnh lấy ngực cô. Thư đứng im, để mặc chúng. Cô nghe thấy tiếng thì thầm từ cả hai phía, nhưng không quan tâm. Cô chỉ nhắm mắt, cảm nhận từng cái chạm, từng cái bóp, từng cái vuốt.

Xe lắc lư, và hai bàn tay ấy phối hợp nhịp nhàng. Người phía sau đẩy ngón tay vào sâu, trong khi người phía trước kéo mạnh áo cô, làm bung một chiếc nút. Ngực cô gần như lộ ra hoàn toàn, nhưng cô không che lại. Cô muốn họ tiếp tục. Và họ làm thế, cho đến khi xe dừng ở trạm cuối cùng của cô. Khi họ rút tay ra, Thư gần như ngã khuỵu, nhưng cô kịp vịn vào thành ghế. Cô bước xuống xe, váy xộc xệch, áo rách nút, nhưng trên môi nở một nụ cười thỏa mãn.

Minh Thư đã quen với nhịp điệu của những chuyến xe buýt sáng. Mỗi ngày, cô bước lên xe với một sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, như một nghi thức bí mật mà chỉ mình cô hiểu. Hôm nay, cô mặc chiếc váy đồng phục ngắn nhất trong tủ, vải mỏng đến mức gần như trong suốt dưới ánh sáng. Không quần lót, không áo ngực—chỉ một lớp áo sơ mi mỏng manh, nút trên cùng cố tình để hở, để lộ khe ngực đầy đặn mỗi khi cô cúi xuống. Cô muốn thử giới hạn của chính mình, muốn xem những bàn tay kia sẽ đi xa đến đâu khi không còn rào cản nào.

Bình luận

Để lại bình luận