Chương 1

Hằng ngày, Minh Thư bước lên chuyến xe buýt số 17 vào lúc 7 giờ sáng. Cô 25 tuổi, dáng người nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, với làn da trắng mịn và đôi chân thon dài luôn bị bó chặt trong chiếc váy đồng phục công ty. Bộ đồng phục ấy—một chiếc áo sơ mi ôm sát ngực, nút áo lúc nào cũng căng như muốn bung ra, cùng chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ vừa đủ che qua đùi—là thứ mà cô luôn cảm thấy khó chịu. Công ty bảo đó là “phong cách hiện đại,” nhưng với Thư, nó giống như một lời mời gọi không lời mỗi khi cô chen vào đám đông trên xe.

Sáng nay cũng không khác gì mọi ngày. Xe buýt chật kín, mùi mồ hôi hòa lẫn với tiếng thở dài của những con người mệt mỏi. Thư nắm chặt tay cầm trên cao, cố giữ thăng bằng khi xe lắc lư. Chiếc váy ngắn bị gió từ cửa sổ thổi phất lên, để lộ một khoảng đùi trắng ngần khiến cô vội vàng dùng tay kia kéo xuống. Nhưng chẳng kịp. Một bàn tay lạ, thô ráp và ấm nóng, bất ngờ chạm vào phía sau đùi cô.

Thư giật mình, quay đầu lại, nhưng trong dòng người chen chúc, chẳng ai nhìn cô cả. Mọi người đều dán mắt vào điện thoại hoặc giả vờ ngủ. Bàn tay ấy không dừng lại. Nó trượt lên, chậm rãi, như đang thăm dò, rồi dừng lại ngay mép quần lót của cô. Thư cắn môi, tim đập thình thịch. “Đồ biến thái,” cô thầm nghĩ, nhưng cơ thể cô lại không phản kháng như cái đầu muốn. Cô đứng yên, hơi thở bắt đầu dồn dập.

Bàn tay lạ mặt to gan hơn, ngón cái luồn qua mép quần lót, chạm vào làn da mềm mại bên trong. Thư cảm nhận được từng móng tay cọ nhẹ, từng nhịp vuốt ve đầy chủ ý. Cô muốn hét lên, muốn đẩy tay ra, nhưng lạ thay, một luồng nhiệt ấm áp từ bụng dưới lan tỏa lên ngực khiến cô khựng lại. Đã bao lâu rồi chồng cô, Tuấn, không chạm vào cô thế này? Tuấn luôn bận bịu, luôn viện cớ mệt mỏi sau giờ làm, để mặc cô với những đêm dài trống rỗng. Nghĩ đến đó, Thư bất giác thả lỏng tay cầm, để cơ thể mình hơi nghiêng về phía sau, như vô tình tạo điều kiện cho kẻ kia.

Người đàn ông phía sau—cô đoán là một gã trung niên từ mùi nước hoa rẻ tiền—hiểu ý. Hắn không ngần ngại nữa. Bàn tay luồn hẳn vào trong, ngón trỏ và ngón giữa tách nhẹ hai mép da thịt ẩm ướt của cô ra, vuốt ve một cách trơn tru. Thư nhắm mắt, cố kìm tiếng rên nhỏ xíu thoát ra từ cổ họng. Xe buýt rung lên khi qua ổ gà, và mỗi lần rung như thế, ngón tay hắn lại ấn sâu hơn một chút. Cô cảm nhận được từng khớp xương di chuyển, từng nhịp nhàng như thể hắn đã làm chuyện này hàng trăm lần.

Cô ghét hắn. Ghét cái cách hắn biến cô thành trò chơi. Nhưng đồng thời, cơ thể cô lại phản bội lý trí. Nơi đó của cô bắt đầu ướt át, thấm qua lớp vải mỏng manh của quần lót. Hắn chắc chắn cũng cảm nhận được, vì cô nghe thấy tiếng thở hổn hển khe khẽ phía sau. Hắn thì thầm gì đó, nhưng tiếng ồn trên xe át đi. Rồi đột nhiên, hắn rút tay ra, để lại Thư đứng đó, hai chân run rẩy, đầu óc quay cuồng.

Xe dừng lại ở trạm tiếp theo. Thư liếc nhìn, cố tìm khuôn mặt của kẻ vừa làm chuyện đó, nhưng hắn đã lẫn vào đám đông xuống xe. Cô thở hắt ra, kéo váy xuống, cố lấy lại bình tĩnh. Khi bước vào công ty, cô vẫn cảm thấy hơi nóng ran giữa hai đùi, như thể dấu vết của bàn tay ấy vẫn còn lưu lại. Suốt cả ngày làm việc, cô không tập trung được. Hình ảnh những ngón tay lạ lùng cứ lởn vởn trong đầu. Cô tự nhủ sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa. Cô sẽ mặc quần dài, hoặc đi xe sớm hơn, tránh đám đông.

Bình luận

Để lại bình luận