Chương 2

“Ngươi định làm gì? Không được lợi dụng lúc người ta nguy cấp!”

Hắn khẽ cười, ánh mắt nửa đùa nửa lạnh lẽo:

“Nếu đã không tin, vậy thì thôi. Dù sao ngươi cũng thấy rồi, sắc mặt nàng đã dịu đi, tay cũng không còn động đậy nữa.”

Quả thực, Diễm Hồng Liên lúc này mặt không còn đỏ như trước. Mặc dù thân thể vẫn run rẩy trong khoái cảm, nhưng động tác tay đã dừng lại.

Diễm Điệp Tình khẽ cắn môi, đôi mắt đầy hối hận. Nàng cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Ta xin lỗi… xin ngươi, hãy giúp tỷ tỷ ta…”

Diễm Hồng Liên lúc này đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, từng tiếng rên rỉ đứt đoạn mang theo một nỗi thống khổ lẫn ham muốn không sao kìm nén.

Diễm Điệp Tình sợ hãi nhìn tỷ tỷ mình đang oằn oại, vội vàng quỳ gối trước mặt Diễm Dương, giọng lạc đi vì hoảng loạn:

“Diễm Dương, ngươi rõ ràng có cách trị liệu, ta xin ngươi, cầu xin ngươi cứu tỷ tỷ…”

Diễm Dương không nhìn nàng, chỉ thong thả vuốt nhẹ chén trà trên bàn, cười nhạt:

“Cứu? Để rồi sau đó nàng tỉnh lại, lại tiếp tục yêu thương một kẻ khác, còn ta là kẻ ngồi sau cánh gà như thằng hề? Ta không rảnh.”

Diễm Điệp Tình run lên, nhưng nàng biết mình không thể giận, không thể phản bác, bởi người nắm quyền sinh tử của tỷ tỷ hiện giờ chỉ có hắn. Nàng ngập ngừng, giọng khàn đặc:

“Vậy… vậy ngươi muốn gì?”

Diễm Dương cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt chậm rãi quét từ khuôn mặt tái nhợt, cổ áo mở nhẹ vì vội vã, xuống đến làn da trắng nõn nơi bắp đùi lộ ra bên dưới váy.

“Muốn gì à?” – Hắn mỉm cười. “Ta không cần thứ gì ghê gớm… chỉ muốn ngươi cho ta thấy, ngươi có thành ý đến đâu thôi.”

Diễm Điệp Tình ngây ra. “Ý ngươi là…?”

Diễm Dương đứng dậy, bước chầm chậm về phía nàng, rồi ngồi xổm xuống, thì thầm vào tai:

“Cởi áo ra.”

Nàng trợn mắt, kinh hoảng lùi lại theo phản xạ. Nhưng ngay lúc đó, Diễm Hồng Liên lại rên lên một tiếng dài, giọng nàng khản đặc như không còn là của người thường:

“Liệp… Tình… nóng… cứu ta…”

Chỉ một câu đó thôi, cũng đủ để Diễm Điệp Tình sụp đổ toàn bộ lý trí. Nàng cắn môi thật mạnh, đến mức máu rỉ ra, rồi đôi tay run rẩy đưa lên… tháo dần từng khuy áo.

Diễm Dương khoanh tay đứng nhìn, gật đầu nhẹ như một lão thần đang đợi kẻ dưới biểu diễn lòng trung thành.

“Tốt… như vậy mới biết nghe lời.”

Đến khi y phục rơi khỏi bờ vai trắng ngần, nàng cúi đầu, đôi má đỏ bừng vì xấu hổ tột cùng:

“Chỉ cần tỷ tỷ được cứu… ngươi muốn làm gì ta cũng được… nhưng… chỉ cần tỷ ấy không đau nữa…”

“Bắt đầu đi. Ta muốn ngươi tự nguyện… không thì trò chơi này mất vui.”

Diễm Điệp Tình, đứng giữa phòng, y phục đã rơi khỏi bờ vai trắng ngần, để lộ thân hình hoàn mỹ: bộ ngực căng tròn, núm vú hồng hào run rẩy, bờ eo thon thả, và cặp mông nảy nở lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi má nàng đỏ bừng vì xấu hổ tột độ, đôi mắt đỏ hoe ánh lên sự bất lực và đau đớn. Nhưng giọng nói tuyệt vọng của Diễm Hồng Liên như một lưỡi dao đâm vào lòng nàng, buộc nàng phải dâng hiến tất cả để cứu tỷ tỷ.

Diễm Dương, đứng trước mặt nàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng lấp lánh dục vọng. Hắn khoanh tay, môi cong lên một nụ cười tà mị, như một kẻ chúa tể đang thưởng thức con mồi.

“Tốt lắm, Liệp Tình,”

Hắn thì thầm, giọng trầm đục đầy uy quyền.

“Giờ thì quỳ xuống… và tự nguyện hầu hạ ta. Đừng để ta phải nhắc lại, nếu không, tỷ tỷ ngươi sẽ càng đau đớn hơn.”

Diễm Điệp Tình cắn môi, máu rỉ ra từ khóe miệng, đôi tay run rẩy nắm chặt. Nàng nhìn về phía Diễm Hồng Liên, thấy cơ thể tỷ tỷ uốn éo trong khoái lạc đau đớn, tiếng rên cất lên như xé tan lý trí cô:

“Haa… nóng quá… cứu ta…”

Với ánh mắt tuyệt vọng, nàng chậm rãi quỳ xuống trước Diễm Dương, đầu cúi thấp, mái tóc dài xõa xuống che đi phần nào khuôn mặt đỏ bừng.

Diễm Dương cởi áo, để lộ cơ thể rắn chắc, cơ bắp nổi rõ, và hạ thể hắn, dương vật to lớn đã cương cứng, đầu khấc đỏ rực, mạch máu nổi lên như sắp bùng nổ. Hắn bước tới, nắm lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng lên đối diện với dương vật ngay trước mặt. Hắn ra lệnh, giọng lạnh lùng nhưng đầy kích thích.

Bình luận

Để lại bình luận