Chương 12

: Thuốc cơ thuốc nhạc, xuân tẩu

“Vị công tử này, ngài…”

Lúc này, người gác cổng đình viện cũng đi ra. Hắn nhìn thấy quần áo Cổ Sư trên người Phương Nguyên, lập tức cung kính hành lễ, bất quá ngữ khí bên trong cũng không có gì sợ hãi.

“Ha ha, là Dược Cừu gia lão gọi ta đến.”

“A! Ngài chính là Phương Nguyên công tử a, ngài mau mau cho mời!”

Phương Nguyên nhàn nhạt một câu, khiến người gác cổng càng thêm cung kính, lập tức nghênh tiếp. Xem ra là lão già Cổ Nguyệt Dược Cơ này đã chào hỏi.

Cổ Nguyệt Dược Cơ là gia lão mạch y dược, là Cổ Sư trị liệu mạnh nhất của Cổ Nguyệt bộ tộc. Nhân mạch, địa vị, đều gần với Tộc Trưởng. Đương nhiên, nàng đã lớn tuổi sắc suy, Phương Nguyên đối với nàng không có hứng thú. Tới đây, chủ yếu là vì cháu gái của nàng.

“Phương Nguyên ca ca!”

Phương Nguyên vừa vào viện, lập tức liền có một thiếu nữ chạy vội mà đến, đúng là mục tiêu của Phương Nguyên, Cổ Nguyệt Dược Nhạc. Nàng phía trước thấy Phương Nguyên một mặt, đã không thể tự kiềm chế bị khí tức giống đực nồng đậm của Phương Nguyên hấp dẫn, si mê hắn.

“Dược Nhạc, con đã là đại cô nương rồi, không thể tùy ý cùng ta thân thiết.”

Phương Nguyên mỉm cười, ôn nhu sờ đầu Cổ Nguyệt Dược Nhạc nói. Nha đầu này rõ ràng còn chưa phát dục tốt, mà đã bắt đầu khẩn cấp không chờ được dùng ngực cọ Phương Nguyên.

“Không có việc gì, nãi nãi đáp ứng con, nhất định sẽ làm cho con gả cho huynh! Chúng ta hôn mật cũng không sao cả á!”

“Khụ khụ!”

Đang lúc Cổ Nguyệt Dược Nhạc tiếp tục làm nũng, một tiếng ho khan khàn khàn truyền đến, làm nàng giật mình thon thót, lập tức ngoan ngoãn rời xa Phương Nguyên. Tiếng ho khan phát ra từ Cổ Nguyệt Dược Cơ, nàng dưới sự đỡ đần của thị nữ chậm rãi đến.

“Ha ha, Phương Nguyên, mau vào phòng nói chuyện!”

Cổ Nguyệt Dược Cơ ngược lại không có thật sự tức giận, dù sao nàng cũng cho rằng cháu gái đã định gả cho Phương Nguyên rồi, thân mật một chút trước không có gì.

Trong đại đường, Cổ Nguyệt Dược Cơ ngồi ở vị trí chủ tọa, nụ cười hiền hòa. Phương Nguyên ngồi ở vị trí khách quý, tao nhã. Cổ Nguyệt Dược Nhạc thì hơi đỏ mặt, lắng nghe chuyện đại sự cả đời của mình.

“Cái gì? Dẫn nàng đi chơi? Khẳng định không được, Dược Nhạc là bảo bối của ta, trước khi thành hôn, vẫn là phải chú ý thanh danh, đúng không!”

Đáng tiếc, Phương Nguyên không có khả năng thật sự gia nhập mạch y dược, Dược Cơ cũng chết không đáp ứng Phương Nguyên dẫn Dược Nhạc đi ra ngoài “chơi”.

Cuối cùng, Phương Nguyên chỉ có thể rời đi.

“Xuân Tẩu, đến khối đậu hũ!”

Rời khỏi Dược gia trạch viện, Phương Nguyên đi trên đường, kiểm tra các gia nô. Đột nhiên, một âm thanh hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hóa ra là Xuân Tẩu bán đậu hũ lại có việc làm ăn.

Xuân Tẩu Phương Nguyên cũng nhận thức, đã mua đậu hũ vài lần ở chỗ nàng. Dung mạo coi như không tệ, nhưng dáng người cũng vô cùng tốt, mông lớn vú mập. Phương Nguyên lập tức hứng thú, hắn trong ngày thường rảnh rỗi, liền thích giao hợp nhiều âm hộ để thu nô.

“Được rồi, giao cho ngài cầm.”

Xuân Tẩu tiếp nhận tiền, khom lưng gắp đậu hũ cho khách, vừa vặn quay mông về phía Phương Nguyên.

“Đúng vậy, thật mập.”

Phương Nguyên nhìn chằm chằm khe mông phì nhiêu của Xuân Tẩu, cười đi tới.

“Ai nha, công tử, muốn đậu hũ sao?”

Xuân Tẩu mặc dù là phàm nhân, nhưng cửa hàng này là sản nghiệp của Cổ Sư, nên Phương Nguyên đương nhiên phải trả tiền bình thường.

“Hắc hắc, Xuân Tẩu, theo ta đến!”

“À? Nga! Tốt đâu!”

Nếu là một phàm nhân tướng mạo đáng khinh, Xuân Tẩu khẳng định không thể nào nghe lời hắn, nhưng Phương Nguyên lại là một thanh niên coi như tuấn tú, khí chất cùng mùi giống đực do Tiên Cổ mang đến làm Xuân Tẩu tự nhiên buông xuống cảnh giác.

Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là thân phận Cổ Sư của hắn. Mạng phàm nhân không đáng bao nhiêu tiền, Cổ Sư giết phàm nhân, nhiều nhất bồi thường tiền gia nô. Dựa theo địa vị của Phương Nguyên bây giờ, hắn dù có giết hại phàm nhân cũng không sao, nhiều nhất bị Tộc Trưởng kéo qua nói chuyện mà thôi.

Thế nên hắn không khách khí chút nào liền dẫn Xuân Tẩu vào phòng.

“Két!”

Vừa vào nhà, Phương Nguyên liền cài chốt cửa. Lúc này Xuân Tẩu mới ý thức được không ổn, nhưng nàng vẫn không dám động.

“Quỳ xuống!”

“Phù phù!”

“Vị công tử này, nô tì…”

Phương Nguyên vừa mở miệng, nàng liền làm theo. Nàng là một nữ tử yếu đuối, hiện tại đã thập phần sợ hãi Phương Nguyên. Mà khi nàng run rẩy muốn nói gì đó, lại bị Phương Nguyên cắt ngang.

“Còn trinh không?”

“Công tử, nô tì là…”

“Trả lời câu hỏi của ta, nếu không chết.”

“A! Không… Không phải, nô tì là người có chồng rồi.”

Nói hai ba câu sau đó, Xuân Tẩu đã tiểu tiện ra quần, là thật sự tiểu. Phương Nguyên vừa rồi nhìn chằm chằm chỗ quần bị ướt, Xuân Tẩu cực kỳ sợ.

“Ha ha, liếm đi!”

“Ân… Vâng! Nô tì đến ngay đây!”

Cũng gọi là Xuân Tẩu rồi, khả năng còn trinh không lớn, bất quá Phương Nguyên cũng không bận tâm, người có chồng hắn giao hợp, chẳng qua tương lai tùy lúc đều sẽ vứt bỏ, chỉ có thể là tiện nữ xác thịt hạ đẳng mà thôi.

Xuân Tẩu dùng ngón tay vuốt tóc, cố gắng kìm lại nước mắt trong hốc mắt, cũng không dám đứng dậy, cứ như vậy bò đến trước mặt Phương Nguyên. Phương Nguyên vừa cởi quần, dương vật khổng lồ lập tức bắn vào mặt Xuân Tẩu, làm nàng giật mình thon thót.

“Này… Đây cũng quá lớn!”

Vì nguyện vọng của Phương Nguyên, thế giới này sớm đã xảy ra thay đổi. Cũng như đại bộ phận đàn ông, năng lực chồng của Xuân Tẩu thập phần thấp, không chỉ có chỉ có 1cm, còn gần như chỉ có thể kiên trì nửa giây. Chẳng trách các nàng kết hôn nhiều năm, vẫn không có đứa nhỏ.

Thế nên Xuân Tẩu nhìn thấy dương vật khổng lồ của Phương Nguyên, kinh ngạc đến nhường nào…

Bình luận

Để lại bình luận