Chương 10

Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy Hoàng Phúc, chợt nhớ ra điều gì đó. “Hoàng Phúc, ngươi hãy đến kho lương, chuẩn bị vài túi lương khô, thuốc men, và một ít ngân lượng. Ta sẽ khởi hành vào sáng sớm mai.”

“Dạ, thiếu chủ!” Hoàng Phúc vội vàng cúi đầu, giọng nói khàn khàn. Hắn nhanh chóng đặt chổi xuống, chạy về phía kho lương. Trong lòng hắn, một tia phấn khích khó tả dâng lên. Thiếu chủ sắp rời đi, điều đó có nghĩa là… cơ hội sẽ đến. Cơ hội để hắn, một gia nô hèn mọn, được tiếp cận những cấm địa, những tuyệt sắc giai nhân mà bình thường hắn chỉ dám mơ tưởng. Dù vẫn trung thành tuyệt đối với Diệp Tiểu Thiên, nhưng dục vọng trong hắn như một con mãnh thú bị xiềng xích, luôn chực chờ thời cơ để thoát ra. Hắn biết, chuyến đi của thiếu chủ sẽ là một khoảng trống, một cơ hội vàng để hắn thỏa mãn những ham muốn thầm kín nhất của mình.

Chiều hôm đó, Diệp gia trang tất bật chuẩn bị cho chuyến đi của thiếu chủ. Những gia đinh vận chuyển hành lý, các trưởng lão cử người chuẩn bị thư tín. Diệp Tiểu Thiên đến Võ Trường, kiểm tra lại thanh trường kiếm của mình, một thanh kiếm sắc lạnh và kiên cố, được phụ thân hắn tặng vào ngày hắn chính thức bước vào ngưỡng cửa thành niên, tượng trưng cho trách nhiệm và nghĩa vụ của một người đàn ông. Hắn vung kiếm vài đường, tiếng kiếm xé gió vang lên, uyển chuyển như rồng bay phượng múa. Hắn muốn đảm bảo bản thân đang ở trạng thái tốt nhất.

Vào đêm, Diệp Tiểu Thiên trở về thư phòng. Hắn ngồi bên bàn trà, ánh nến lung linh hắt bóng hắn lên tường. Hắn đã sẵn sàng cho chuyến đi, nhưng trong lòng vẫn còn một chút băn khoăn. Giang hồ bao la, hiểm nguy rình rập, và những lời nói của phụ thân, mẫu thân về “bản lĩnh nam nhi” vẫn văng vẳng bên tai. Hắn khẽ chạm vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó. Có lẽ, chuyến đi này không chỉ là để đối phó với Huyết Ảnh Môn, mà còn là hành trình tìm kiếm câu trả lời cho chính bản thân hắn, để hắn thực sự trưởng thành, không chỉ về võ công mà còn về bản lĩnh của một nam nhi đại trượng phu, đủ sức bảo vệ và chinh phục những tuyệt thế giai nhân mà vận mệnh đã định sẵn cho hắn. Hắn tin rằng, trên con đường phía trước, hắn sẽ tìm thấy điều đó.

Sương sớm còn giăng mắc trên những mái ngói cong cong của Diệp gia trang, nhưng ánh dương đã bắt đầu rải những tia vàng óng ả, hứa hẹn một ngày quang đãng. Diệp Tiểu Thiên đứng trước cổng chính, bộ cẩm bào màu thiên thanh lay động nhẹ trong làn gió se lạnh. Ánh mắt hắn kiên định nhìn về phía chân trời, nơi có con đường giang hồ rộng lớn đang chờ đợi. Bên cạnh hắn, vài vị trưởng lão cùng vài chục gia đinh đã tề tựu đông đủ, mang theo hành lý và vũ khí, sẵn sàng hộ tống hắn một đoạn đường. Diệp Thiên Long cùng Mộc Thanh Uyển đứng cạnh nhau, ánh mắt dõi theo con trai. Mộc Thanh Uyển vẫn vẻ đoan trang quý phái trong bộ trường bào gấm tím, nhưng đôi mắt phượng lại ẩn chứa nỗi lo lắng không nguôi.

Diệp Tiểu Thiên quay lại, cung kính chắp tay vái chào phụ mẫu và các trưởng lão. “Phụ thân, mẫu thân, các vị trưởng lão, con xin cáo biệt. Con nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của gia tộc.”

Diệp Thiên Long khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ tự hào khó nén. “Đi đi, Thiên nhi. Cẩn trọng mọi đường. Mọi chuyện ở gia trang cứ giao cho ta.”

Mộc Thanh Uyển tiến lại gần, bàn tay ngọc ngà vuốt nhẹ lên vai con trai, đôi mắt chất chứa yêu thương và dặn dò. “Con nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đúng bữa, đừng để bản thân bị lạnh.” Giọng nàng dịu dàng như gió xuân, khiến trái tim Diệp Tiểu Thiên ấm áp.

“Con sẽ nhớ, mẫu thân.” Diệp Tiểu Thiên đáp, nhìn sâu vào đôi mắt dịu hiền của nàng.

Sau những lời từ biệt, Diệp Tiểu Thiên quay người, sải bước ra cổng. Thanh trường kiếm bên hông khẽ va vào lớp cẩm bào, phát ra tiếng kêu khe khẽ, như khúc nhạc báo hiệu một hành trình mới. Đoàn người bắt đầu di chuyển, từng bước rời xa cổng Diệp gia trang, tiến vào con đường lớn lát đá dẫn ra ngoại ô. Bóng dáng thiếu chủ Diệp gia khuất dần sau rặng trúc xanh rì, hòa vào cảnh sắc núi non trùng điệp.

Bình luận

Để lại bình luận