Chương 7

Hắn vừa sắp xếp hành trang, bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài cửa. Một mùi hương dịu nhẹ, thanh lịch, tựa như mùi gỗ đàn hương hòa quyện với chút hương lan nhung thoang thoảng, len lỏi vào khứu giác hắn. Hắn ngẩng đầu, liền thấy một nữ nhân bước vào.

Đó chính là Mộc Thanh Uyển, phu nhân của Diệp gia, mẫu thân của Diệp Tiểu Thiên. Thời gian dường như đã ưu ái bỏ quên nàng, dù đã qua tuổi tứ tuần, dung nhan nàng vẫn còn giữ được vẻ thanh tú và kiều diễm đến nao lòng. Nàng vận một bộ trường bào bằng gấm lụa màu tím nhạt, thêu họa tiết phượng hoàng ẩn hiện, toát lên vẻ quý phái và uy nghi của một phu nhân thế gia. Mái tóc đen nhánh của nàng được búi cao gọn gàng bằng một chiếc trâm phượng bằng vàng, để lộ vầng trán cao và chiếc cổ ngọc ngà thanh mảnh. Làn da nàng trắng mịn như ngọc, đôi mắt phượng dài và sâu, khóe mắt tuy có vài nếp nhăn nhỏ nhưng lại càng tăng thêm vẻ phong tình và từng trải. Đôi môi nàng hồng nhuận, khẽ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Toàn thân nàng tỏa ra một khí chất dịu dàng, khoan thai nhưng ẩn chứa sự kiên nghị của một người phụ nữ đã đứng vững giữa sóng gió gia tộc. Vòng eo nàng vẫn thon gọn một cách đáng ngạc nhiên, và bộ ngực đầy đặn được che giấu khéo léo sau lớp gấm lụa, phập phồng theo từng nhịp thở, khiến người ta không khỏi thán phục vẻ đẹp vượt thời gian ấy.

“Mẫu thân.” Diệp Tiểu Thiên cung kính hành lễ.

Mộc Thanh Uyển bước đến gần, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng xen lẫn tự hào. Nàng đưa tay khẽ vuốt mái tóc con trai. “Thiên nhi, con thực sự đã quyết định rồi sao? Chuyến đi này hiểm nguy khôn lường, Huyết Ảnh Môn không phải là kẻ đơn giản.” Giọng nàng ấm áp, chứa đựng tình mẫu tử sâu sắc.

“Mẫu thân, con đã quyết. Diệp gia không thể khoanh tay đứng nhìn. Đây là trách nhiệm của con, cũng là cơ duyên để con trưởng thành.” Diệp Tiểu Thiên đáp, ánh mắt kiên định. Hắn biết mẫu thân lo lắng, nhưng hắn không thể thoái lui.

Mộc Thanh Uyển thở dài một tiếng, đôi mắt phượng nhìn sâu vào Diệp Tiểu Thiên, như muốn đọc thấu tâm tư của hắn. “Mẫu thân biết con có hoài bão, có khí phách. Nhưng giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò. Con phải tự bảo vệ bản thân, đừng quá tin tưởng người khác.” Nàng dừng lại, ánh mắt khẽ lướt xuống hạ thân của con trai, dù chỉ là thoáng qua, rồi lại nhìn thẳng vào mắt hắn. “Con là thiếu chủ Diệp gia, gánh vác trọng trách gia tộc, lại có diễm phúc trời ban. Sau này, con sẽ có vô số hồng nhan tuyệt sắc vây quanh, đó là vận mệnh đã định sẵn. Nhưng con cũng phải biết, một nam nhi muốn giữ chân mỹ nhân, không chỉ dựa vào địa vị hay dung mạo. Con cần phải… mạnh mẽ, cả về võ công lẫn bản lĩnh nam nhi. Liệu con có thể làm được không?”

Diệp Tiểu Thiên khẽ rùng mình trước lời nói ẩn ý của mẫu thân. Nàng không nói thẳng, nhưng hắn biết nàng đang ám chỉ điều gì. Sự tự ti về nhục căn lại trỗi dậy trong lòng hắn, khiến khuôn mặt hắn khẽ biến sắc. Hắn mím môi, cố gắng che giấu sự bối rối. “Mẫu thân yên tâm, con sẽ không làm người thất vọng. Con sẽ cố gắng hết sức để trở thành một thiếu chủ xứng đáng với mọi kỳ vọng của gia tộc.”

Mộc Thanh Uyển nhìn thấy sự dao động thoáng qua trong mắt con trai, nhưng nàng không nói thêm. Nàng biết, Diệp Tiểu Thiên là một đứa trẻ có lòng tự trọng cao. Có những chuyện, hắn phải tự mình trải nghiệm, tự mình thấu hiểu. Nàng chỉ khẽ gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn. “Được rồi, vậy thì con hãy cẩn trọng. Mẫu thân sẽ ở nhà chờ con trở về bình an.”

Vừa lúc đó, Hoàng Phúc bưng một khay trà sen nóng hổi bước vào phòng. Hắn đã đứng ngoài nghe lén từ nãy đến giờ, trái tim hắn đập thình thịch khi nghe những lời của Mộc Thanh Uyển, đặc biệt là khi nàng nói về “bản lĩnh nam nhi” và “giữ chân mỹ nhân”. Ánh mắt hắn, dù cúi thấp, nhưng vẫn lén lút liếc nhìn Mộc Thanh Uyển. Vẻ đẹp phong tình, quý phái của nàng khiến dục vọng trong lòng hắn bùng cháy dữ dội. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng thu lấy mùi hương dịu nhẹ, sang trọng từ cơ thể nàng, mùi hương ấy kích thích hắn đến mức cây côn thịt thô dài của hắn trong lớp quần thô ráp lại bắt đầu rục rịch, ngóc đầu dậy. Hắn vội vã nắm chặt khay trà, cố gắng giữ cho tay mình không run rẩy, đồng thời thầm rủa bản thân không biết kiềm chế. Hắn là một gia nô hèn mọn, lại dám mơ tưởng đến phu nhân cao quý. Hắn biết mình không xứng, nhưng dục vọng thì không thể kiểm soát.

Bình luận

Để lại bình luận