Chương 2

Sau bữa tối đơn giản nhưng thịnh soạn, Diệp Tiểu Thiên trở về thư phòng. Vừa nhấp một ngụm trà nóng, một gia đinh vội vã chạy vào bẩm báo: “Bẩm thiếu chủ, có khách quý từ Thiên Hà Lâu đến thăm, nói là có tin tức quan trọng muốn bẩm báo riêng với người.”

Diệp Tiểu Thiên nhíu mày. Thiên Hà Lâu là một trong Tam Đại Lâu của giang hồ, chuyên thu thập tin tức và giao dịch tình báo. Việc họ đích thân phái người đến Diệp gia vào giờ này ắt hẳn không phải chuyện nhỏ. “Dẫn vào đây!”

Chẳng mấy chốc, một nữ tử vận y phục xanh biếc, thân hình thanh mảnh nhưng không kém phần uyển chuyển, bước vào thư phòng. Nàng đội mũ sa che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt phượng sáng ngời và chiếc mũi thanh tú. Diệp Tiểu Thiên thầm nhủ, quả nhiên là người của Thiên Hà Lâu, phong thái quả nhiên bất phàm.

“Thiếu chủ Diệp, đã lâu không gặp.” Nữ tử nhẹ nhàng gỡ mũ sa, lộ ra một dung nhan khuynh thành. Đó là Sở Thanh Hằng, một trong những đệ nhất mỹ nhân của Thiên Hà Lâu, thường được giang hồ gọi là “Hồ Ly Tiên Tử” bởi sự xảo quyệt và mê hoặc của nàng. Vẻ đẹp của nàng tựa như đóa hải đường nở rộ trong đêm, kiều diễm mà ẩn chứa nét bí ẩn. Mái tóc đen nhánh như suối đổ, được búi cao gọn gàng, tôn lên chiếc cổ thon dài trắng ngần. Đôi mắt nàng biết cười, khi nhếch nhẹ khóe môi, cả thư phòng như bừng sáng. Chiếc áo xanh biếc được may bằng lụa thượng hạng ôm sát lấy những đường cong uyển chuyển của nàng, để lộ vòng eo thon thả và bộ ngực đầy đặn được che giấu khéo léo sau lớp vải mỏng. Diệp Tiểu Thiên, dù đã quen với nhiều mỹ nhân trong gia tộc, vẫn không khỏi khẽ rung động trước vẻ đẹp sắc sảo và mị hoặc của Sở Thanh Hằng. Hắn cảm thấy một cảm giác nóng ran len lỏi khắp cơ thể, và thầm rủa côn thịt của mình sao lại không thể lớn hơn một chút để tương xứng với những cảm xúc dâng trào này.

“Sở cô nương, đã lâu không gặp.” Diệp Tiểu Thiên mỉm cười đáp lại, mời nàng ngồi xuống ghế đá trong vườn trà, dưới ánh trăng mờ ảo. “Đêm đã khuya, không biết Thiên Hà Lâu có chuyện gì quan trọng mà phải sai Sở cô nương đích thân đến vậy?”

Sở Thanh Hằng nhấp một ngụm trà do Hoàng Phúc vừa mang đến, động tác vô cùng tao nhã. Hoàng Phúc đứng gần đó, lén lút nhìn trộm nàng. Dù nàng chỉ ngồi yên, nhưng mỗi cử chỉ, mỗi hơi thở của nàng đều tỏa ra một sức hút kỳ lạ, khiến lồng ngực hắn đập thình thịch. Hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể nàng như một ma dược, len lỏi vào khứu giác hắn, đánh thức dục vọng cuồng dại đang bị kìm nén. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng ghi nhớ mùi hương đó, đồng thời trong tâm trí hiện lên hình ảnh cây côn thịt thô dài của mình đang rục rịch, ngóc đầu dậy. Hắn vội cúi đầu xuống, tự trách mình không biết kiểm soát.

“Chuyện này… quả thực rất quan trọng, liên quan đến an nguy của Diệp gia và cả giang hồ.” Sở Thanh Hằng nói, giọng nàng trầm thấp, đầy sức mê hoặc. “Tin tức mới nhất từ Thiên Hà Lâu cho hay, tà giáo Huyết Ảnh Môn, vốn đã im hơi lặng tiếng bao năm, nay lại có dấu hiệu hoạt động trở lại. Bọn chúng đã bắt đầu tấn công các tiểu môn phái ở vùng biên giới, và mục tiêu tiếp theo có thể là những thế gia lớn như Diệp gia.”

Diệp Tiểu Thiên nhíu mày, nét thư sinh trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ trầm tư. Huyết Ảnh Môn là một tà giáo khét tiếng, từng gieo rắc tai ương khắp giang hồ hàng trăm năm trước, sau đó bị các chính phái liên thủ tiêu diệt. Nay chúng lại xuất hiện, quả là một tin chấn động. “Ngươi có biết, mục tiêu của bọn chúng là gì không?”

Sở Thanh Hằng lắc đầu, ánh mắt nàng thoáng nét lo lắng. “Chưa rõ. Nhưng có vẻ bọn chúng đang tìm kiếm một thứ gì đó, một bí bảo hoặc một công pháp cổ xưa có thể giúp chúng đạt được mục đích đen tối.” Nàng dừng lại một chút, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Diệp Tiểu Thiên. “Thiên Hà Lâu đã phái ta đến đây để cảnh báo, đồng thời hy vọng Diệp thiếu chủ có thể cùng các chính phái khác liên thủ, điều tra và ngăn chặn âm mưu của chúng.”

Bình luận

Để lại bình luận