Chương 11

: Lời Thì Thầm Trong Rừng Sâu

Ánh nắng ban mai xuyên qua những tán cây thưa thớt, rải những mảng sáng lốm đốm trên con đường đất dẫn vào khu rừng nhỏ bí mật mà dân làng gọi là “Rừng Hồn Thú Nhỏ.” Trần Thanh Long bước đi, đôi chân nặng nề, không chỉ vì sự mệt mỏi từ những ngày tập luyện khắc nghiệt, mà còn vì cái bóng tủi nhục từ đêm qua và sáng nay. Dì Mẫn, người đang dẫn đầu, bước đi với dáng vẻ tự tin, bộ áo vải thô ôm sát cơ thể không che giấu được những đường nét gợi cảm. Thỉnh thoảng, bà liếc nhìn cậu, nụ cười tà mị quen thuộc lại hiện lên, khiến Long bất giác nắm chặt tay, cố kìm nén cảm giác vừa sợ hãi vừa bối rối.

Cậu cố tập trung vào mục tiêu hôm nay: săn Hồn Thú để lấy Hồn Hoàn đầu tiên, cột mốc quan trọng đưa cậu tiến gần hơn đến giấc mơ trở thành Hồn Sư. Nhưng mỗi lần dì Mẫn di chuyển, hơi thở cậu lại rối loạn, ký ức về đôi môi dâm dục, những sợi tóc siết chặt, và những lời sỉ nhục sáng nay cứ lởn vởn trong đầu. “Tập trung, nhóc con,” dì Mẫn đột nhiên lên tiếng, giọng lạnh nhưng mang theo một tia trêu đùa. “Rừng không phải chỗ để mày mơ mộng. Một sơ suất, và Hồn Thú sẽ xé xác mày.” Long gật đầu, hít sâu để trấn tĩnh, nhưng đôi tay cậu vẫn run nhẹ, không thể xua tan cảm giác bất an.

Họ đi sâu hơn vào rừng, nơi không khí trở nên ẩm ướt, thoảng mùi đất và lá mục. Những tán cây cao lớn che khuất ánh sáng, tạo nên một thế giới nửa sáng nửa tối, nơi tiếng lá xào xạc hòa cùng tiếng kêu của các loài thú. Dì Mẫn dừng lại bên một lùm cây rậm rạp, ra hiệu cho Long im lặng. “Nghe đây,” bà thì thầm, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh. “Hôm nay, ta sẽ chọn một con Hồn Thú phù hợp với Vũ Hồn Bào Tử của mày. Nhưng mày phải tự hạ nó. Ta không ở đây để dọn đường cho mày.” Long gật đầu, nắm chặt con dao nhỏ bà đưa, tim đập thình thịch. Cậu biết đây là thử thách lớn, nhưng ánh mắt dì Mẫn khiến cậu cảm giác như mình đang bị đẩy vào một cái bẫy khác.

Họ tiếp tục di chuyển, nhưng không khí giữa hai người càng lúc càng nặng nề. Long cố giữ khoảng cách, nhưng dì Mẫn dường như cố ý bước chậm lại, để cậu phải đi sát bên. Đột nhiên, bà dừng lại, quay sang cậu, nụ cười tà mị nở rộng hơn bao giờ hết. “Long,” bà nói, giọng trầm khàn, mang theo một sự nghiêm túc hiếm thấy. “Mày có bao giờ tự hỏi tại sao ta đối xử với mày như thế không?” Long sững người, không ngờ bà lại nhắc đến chuyện đó. Cậu lắc đầu, giọng run run: “Con… con không biết, dì. Con chỉ muốn tập trung vào Hồn Thú.”

Dì Mẫn bật cười, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng của khu rừng. “Ngốc thật,” bà nói, bước lại gần, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cậu. “Đã đến lúc mày biết sự thật rồi, nhóc con. Về mày, về ta… và về gia tộc nhà ngoại mày.” Long nhíu mày, tim đập nhanh hơn. Bà tiếp tục, giọng chậm rãi nhưng sắc như dao: “Gia tộc nhà mẹ mày – cũng là nhà ta – luôn sở hữu hai loại Vũ Hồn. Nhưng không giống song sinh Vũ Hồn bình thường đâu. Một cái là cố định, biến dị tùy theo người bố. Cái còn lại… là Âm Đạo hoặc Dương Vật, tùy theo giới tính.”

Long sững sờ, đôi mắt mở to, không tin nổi những gì mình vừa nghe. “Dì… dì nói gì? Vũ Hồn… Dương Vật?” cậu lắp bắp, cảm giác tủi nhục từ đêm qua lại dâng trào. Dì Mẫn gật đầu, nụ cười của bà giờ đây không chỉ tà mị mà còn mang theo một sự đắc ý. “Đúng thế, nhóc con. Mày có Vũ Hồn Dương Vật, còn ta… là Âm Đạo. Nhưng có một bí mật mà cả gia tộc giữ kín.” Bà tiến lại gần hơn, giọng hạ thấp, như một lời nguyền: “Nếu không kết hợp với người đồng tộc – tức là loạn luân – thì cả đời, chúng ta không thể đột phá Hồn Tông. Sinh con với người ngoài chỉ giúp tiến thêm vài cấp, nhưng chẳng bao giờ đủ.”

Long cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ. “Loạn luân?” cậu lẩm bẩm, giọng run rẩy, đầu óc quay cuồng. Dì Mẫn cười khẽ, ngón tay lướt nhẹ qua má cậu, khiến cậu giật mình lùi lại. “Đúng vậy,” bà nói. “Khi mày thức tỉnh Vũ Hồn, ta đã biết. Cái cặc dâm của mày… được định sẵn để lồn ta hút cạn.” Lời nói của bà như một nhát dao, sắc lạnh và dâm dục, khiến Long đỏ bừng mặt, cơ thể run lên vì xấu hổ và kinh hoàng. Cậu muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng ánh mắt bà giữ chặt cậu, như một con mồi không thể thoát khỏi móng vuốt.

“Dì… tại sao?” Long thì thào, cố tìm một tia lý trí trong cơn hỗn loạn. Dì Mẫn nghiêng đầu, nụ cười của bà giờ đây vừa tà mị vừa đầy ám ảnh. “Vì ta muốn đột phá, nhóc con,” bà nói. “Và vì mày là chìa khóa. Cái Vũ Hồn Dương Vật của mày không chỉ là một lời nguyền, mà còn là sức mạnh mà ta cần.” Bà bước lại gần, cơ thể bà gần sát cậu, hơi nóng từ làn da bà khiến Long cảm giác như bị thiêu đốt. “Đừng sợ,” bà thì thầm, giọng ngọt như mật ong nhưng lạnh như băng. “Hôm nay, chúng ta săn Hồn Thú. Nhưng sớm thôi, mày sẽ hiểu… mày thuộc về ta.”

Long đứng sững, đầu óc trống rỗng, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Bí mật về gia tộc, về Vũ Hồn, và về chính cơ thể mình như một cơn ác mộng, kéo cậu vào một vòng xoáy mà cậu không biết làm thế nào để thoát ra. Dì Mẫn quay lưng, tiếp tục dẫn đường, như thể cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ là một lời nhắc nhở bình thường. Nhưng với Long, mỗi bước chân của cậu giờ đây nặng trĩu, mang theo nỗi sợ hãi và tủi nhục, khi cậu nhận ra con đường phía trước không chỉ là săn Hồn Thú, mà còn là một trò chơi dâm dục mà dì Mẫn đã định sẵn.

Bình luận

Để lại bình luận