Chương 8

: Ngọn Lửa Rèn Giũa

Đạt cấp 10 là một cột mốc lớn, nhưng Long biết hành trình của mình chỉ vừa bắt đầu. Dì Mẫn, với sự chăm sóc không ngừng nghỉ, tiếp tục đẩy cậu vào những bài tập mới, chuẩn bị cho bước tiếp theo: săn Hồn Thú. “Hồn Hoàn sẽ quyết định mày mạnh đến đâu,” bà nói một tối, khi cả hai ngồi dưới ánh đèn dầu. “Nhưng trước đó, cơ thể mày phải đủ bền để chịu đựng.” Long gật đầu, dù cơ thể cậu vẫn còn đau nhức từ buổi tập hôm trước.

Chế độ tập luyện giờ đây khắc nghiệt hơn bao giờ hết. Mỗi sáng, Long phải leo lên ngọn đồi sau làng, mang theo một bao cát nặng trĩu trên lưng. Đôi chân cậu run rẩy, mồ hôi chảy thành dòng, thấm vào đất khô. “Nhanh lên! Hồn Thú không chờ mày đâu!” dì Mẫn hét từ dưới chân đồi, giọng sắc như dao. Có những lúc, Long ngã xuống, bao cát đè lên lưng khiến cậu khó thở. Nhưng mỗi lần như thế, cậu lại cắn răng, đẩy mình đứng dậy. Cậu không muốn bà thất vọng, và quan trọng hơn, cậu không muốn thất vọng chính mình.

Ngoài leo đồi, dì Mẫn còn yêu cầu Long tập phản xạ. Bà đứng đối diện, tay cầm một cây gậy gỗ, bất ngờ đánh tới từ mọi hướng. Long phải né hoặc chặn, nhưng những cú đánh của bà nhanh và mạnh, thường khiến cậu ngã nhào, cơ thể bầm tím. “Đau bây giờ để sống sau này,” bà nói, không chút thương xót. Long lau máu ở khóe miệng, gật đầu, tiếp tục đứng dậy. Dù đau đớn, cậu cảm nhận cơ thể mình ngày càng linh hoạt, phản xạ sắc bén hơn.

Chế độ ăn uống cũng được nâng cấp. Ngoài thịt, cá, và trứng, dì Mẫn bắt đầu thêm những loại nấm lạ vào bữa ăn, bảo rằng chúng giúp tăng cường Hồn Lực. Mỗi lần ăn, Long cảm giác cơ thể nóng lên, như thể có một ngọn lửa nhỏ cháy trong kinh mạch. Nhưng cái giá là những cơn đau bụng dữ dội, khiến cậu nhiều lần phải chạy ra sau nhà, ôm bụng rên rỉ. “Chịu được thì mới mạnh được,” dì Mẫn nói, ánh mắt không rời khỏi cậu, như thể đang thử thách ý chí của cậu.

Sự chăm sóc của dì Mẫn không chỉ dừng ở thể chất. Bà tiếp tục hướng dẫn Long cách điều khiển Vũ Hồn Bào Tử, dù cậu vẫn gặp khó khăn. Những hạt bụi nhỏ giờ đây xuất hiện nhiều hơn, nhưng vẫn yếu, chỉ đủ để khiến một con chim nhỏ lảo đảo. “Tập trung!” dì Mẫn quát, khi thấy cậu phân tâm. Long cố gắng, nhưng mỗi lần Vũ Hồn Dương Vật trỗi dậy ngoài ý muốn, cậu lại đỏ mặt, vội vàng che giấu. Dì Mẫn dường như nhận ra, nhưng chỉ cười khẽ, không nói gì, khiến cậu càng thêm bối rối.

Có những đêm, khi cơ thể đau nhức không ngủ được, Long nằm nhìn ánh trăng qua khe tường, nghĩ về hành trình của mình. Đạt cấp 10 là một kỳ tích, nhưng cái giá là những ngày tháng bị đẩy đến giới hạn. Cậu nhớ những lần kiệt sức, những cơn đau cơ bắp như xé toạc cơ thể, và cả ánh mắt sắc lạnh của dì Mẫn, như muốn nhìn thấu tâm can cậu. Nhưng chính sự khắc nghiệt ấy đã rèn giũa cậu, biến cậu từ một cậu bé yếu ớt thành một người sẵn sàng đối mặt với thử thách lớn hơn.

Một buổi chiều, khi Long vừa hoàn thành bài tập leo đồi, dì Mẫn gọi cậu vào nhà. Bà đặt trước mặt cậu một bát cháo đặc, bên trên là một miếng thịt bò to, thơm lừng. “Ăn đi,” bà nói, giọng trầm. “Từ mai, chúng ta sẽ tập nặng hơn. Hồn Thú không phải trò đùa.” Long gật đầu, cầm thìa, cảm nhận vị ngọt của thịt tan trong miệng. Nhưng khi nhìn vào mắt dì Mẫn, cậu thấy một tia sáng kỳ lạ, như thể bà đang chờ đợi điều gì lớn lao hơn từ cậu. Long nắm chặt thìa, quyết tâm. Dù con đường phía trước có khó khăn thế nào, cậu sẽ không dừng lại.

Bình luận

Để lại bình luận