Chương 6

: Lửa Dục Trong Lòng

Những ngày sau lễ thức tỉnh, cuộc sống của Long bước vào một guồng quay mới. Dì Mẫn, như đã hứa, bắt đầu dạy cậu những kỹ năng cơ bản. Mỗi sáng, sau khi chạy bộ, Long phải đứng tấn trên sân sau, tay giữ hai thùng nước đầy để rèn sức bền. Dì Mẫn đứng bên, tay cầm một cây gậy gỗ, sẵn sàng “nhắc nhở” nếu cậu làm sai. “Cứng cáp lên! Hồn Sư mà yếu như cọng bún thì chết sớm!” bà quát, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự hài lòng khi thấy cậu kiên trì.

Những bài tập của dì Mẫn không chỉ khắc nghiệt mà còn… kỳ lạ. Một lần, bà yêu cầu Long cởi áo, đứng dưới ánh nắng để “hấp thụ dương khí,” theo lời bà là giúp cơ thể cân bằng với Vũ Hồn. Long ngượng ngùng, nhưng làm theo. Khi ánh nắng chiếu lên làn da rám nắng của cậu, bà đứng gần, quan sát từng đường nét cơ thể cậu với ánh mắt khó hiểu. “Tốt, cơ thể mày đang phát triển đúng hướng,” bà lẩm bẩm, khiến Long rùng mình, cảm giác như bị nhìn thấu.

Ngoài việc tập luyện, Long bắt đầu thử nghiệm với Vũ Hồn Bào Tử. Cậu chọn một góc khuất sau ngọn đồi, nơi không ai qua lại, để tập trung kích hoạt. Những hạt bào tử nhỏ xíu dần xuất hiện nhiều hơn, bay lượn theo ý muốn của cậu. Một lần, cậu vô tình để chúng chạm vào một con thỏ đang chạy qua. Con thỏ lảo đảo, mắt mờ đi, rồi ngã xuống ngủ say. “Gây mê?” Long thì thầm, mắt sáng lên. Khả năng này có thể hữu ích trong chiến đấu, nhưng cậu biết mình cần luyện tập nhiều hơn.

Tuy nhiên, Vũ Hồn Dương Vật vẫn là vấn đề. Mỗi lần cậu cố gắng tập trung vào Bào Tử, nó lại trỗi dậy, khiến cơ thể nóng ran, hạ thân căng tức. Một buổi tối, khi đang tắm ở con suối sau làng, Long không kìm được. Dưới ánh trăng bàng bạc, cậu để tay trượt xuống, chạm vào nơi đang cương cứng. Một luồng khoái cảm mãnh liệt chạy qua, khiến cậu rên khẽ. Nước suối mát lạnh vuốt ve làn da, nhưng cơ thể cậu như thiêu đốt. Cậu tưởng tượng đến những trận chiến tương lai, đến sức mạnh mà Vũ Hồn kỳ lạ này có thể mang lại, và bất giác, cậu đạt đến đỉnh điểm, cơ thể run lên trong khoái lạc.

Long thở hổn hển, dựa vào tảng đá, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. “Mình không thể để nó kiểm soát,” cậu tự nhủ, nhưng sâu trong lòng, cậu tò mò. Vũ Hồn này có liên quan gì đến cha mẹ cậu? Hay nó là một biến dị độc nhất? Cậu quyết định sẽ tìm hiểu, nhưng cẩn thận hơn.

Ngày hôm sau, Long đến chơi với Tiểu Phong và Tiểu Linh. Cả ba ngồi dưới cây cổ thụ, chia sẻ về Vũ Hồn của mình. Tiểu Phong khoe cậu đã khiến Vũ Hồn Hỏa Lang phun ra một tia lửa nhỏ. Tiểu Linh thì tạo được một bông hoa cúc bé xíu, thơm ngát. Long chỉ cười, kể về khả năng gây mê của Bào Tử, nhưng giữ kín bí mật kia. “Mày cấp 7, chắc chắn sẽ mạnh hơn bọn tao,” Tiểu Linh nói, mắt lấp lánh ngưỡng mộ. Long gật đầu, nhưng trong lòng cậu biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng.

Một buổi chiều, khi Long đang tập luyện với dì Mẫn, bà bất ngờ dừng lại, nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm. “Long, mày có biết tại sao ta thay đổi không?” bà hỏi. Long lắc đầu, tim đập nhanh. Bà cười khẽ, tiến lại gần, thì thầm: “Vì ta thấy được thứ mà mày chưa nhận ra. Vũ Hồn của mày… không chỉ là Bào Tử.” Long giật mình, nhưng trước khi cậu kịp hỏi, bà quay đi, để lại một câu: “Rồi mày sẽ hiểu, khi thời cơ đến.”

Đêm đó, nằm trên giường, Long không ngủ được. Lời của dì Mẫn như một câu đố, khiến cậu trằn trọc. Vũ Hồn Dương Vật, sự thay đổi của dì, và cả những giấc mơ kỳ lạ bắt đầu xuất hiện – hình ảnh cha mẹ cậu chiến đấu, một con Hồn Thú khổng lồ, và một luồng sáng đỏ rực. Long nắm chặt tay, quyết tâm. “Dù là gì, mình sẽ tìm ra sự thật,” cậu thì thầm, để ánh trăng dẫn lối vào giấc ngủ đầy bí ẩn.

Bình luận

Để lại bình luận