Chương 8

: Người Hùng Lừa Dối

Bảo Lâm bước ra khỏi bí cảnh, ánh nắng gay gắt chiếu lên trường bào đen, làm nổi bật cơ thể săn chắc và khí thế lạnh lùng. Sau khi khống chế Hỏa Linh Nhi, tu vi anh đã chạm đến Hóa Thần Cảnh trung kỳ, linh khí trong đan điền cuộn trào như biển động. Con trùng tím đen, thành quả từ Tử Huyền Thảo và huyết tinh yêu thú, rung động trong tay, tỏa ra khí tức mê hoặc, đủ sức khuất phục cả tu sĩ Kim Đan Cảnh đỉnh phong. Nhưng anh biết, để đối đầu Lạc Nam – kẻ có hệ thống bá chủ – anh cần nhiều hơn chỉ sức mạnh cá nhân. Anh cần danh tiếng, đồng minh, và một hậu cung đủ lớn để làm nền tảng.

Vân Nhi, Ngọc Lan, và Hỏa Linh Nhi đi sau, mỗi người mang vẻ đẹp riêng: Vân Nhi ngây thơ mê hoặc, Ngọc Lan kiêu sa quyền lực, Hỏa Linh Nhi nóng bỏng như ngọn lửa. Ba nữ nhân này là nô lệ hoàn hảo, nhưng Bảo Lâm không dừng lại. Anh nhắm đến một ngôi làng nhỏ gần Hắc Vân Thành, nơi có tin đồn về một đàn yêu thú đang tấn công, khiến dân chúng hoảng loạn. “Cơ hội để ta tỏa sáng,” anh lẩm bẩm, nụ cười tàn nhẫn nở trên môi.

Ngôi làng hiện ra trước mắt, nằm giữa thung lũng xanh mướt, nhưng không khí nặng nề bởi mùi máu và tiếng gào thét từ xa. Những ngôi nhà gỗ xiêu vẹo, đồng ruộng bị giẫm nát, dân làng tụ tập quanh quảng trường, ánh mắt hoảng sợ. Bảo Lâm quan sát từ xa, linh thức quét qua, phát hiện một đàn Hắc Lang Thú – yêu thú cấp ba, khoảng hai mươi con, đang ẩn nấp trong rừng gần đó. Với tu vi hiện tại, chúng không phải đối thủ, nhưng anh cần diễn một vở kịch để chiếm lòng tin.

Anh ra lệnh cho Vân Nhi và hai nữ nhân khác ẩn mình, rồi bước vào làng, trường bào tung bay, khí thế áp đảo khiến dân làng sững sờ. Một ông lão run rẩy, hẳn là trưởng làng, tiến đến: “Tiền bối… ngài là ai? Làng chúng ta đang gặp đại họa!” Bảo Lâm mỉm cười, giọng trầm ấm: “Ta là người qua đường, nghe tin yêu thú hoành hành, muốn ra tay giúp đỡ.” Dân làng nhìn anh với ánh mắt hy vọng, không biết đang mời một con sói vào nhà.

Đêm đó, đàn Hắc Lang Thú tấn công. Tiếng gầm rú vang vọng, móng vuốt xé toạc không khí. Dân làng trốn trong nhà, chỉ dám nhìn qua khe cửa. Bảo Lâm đứng giữa quảng trường, tay phất nhẹ, con trùng tím đen bay ra, chia thành hàng chục bóng nhỏ, lao vào bầy thú. Chỉ vài phút, lũ yêu thú gục ngã, máu chảy thành sông, cơ thể co giật dưới tác động của trùng độc. Một con thủ lĩnh, to lớn gấp đôi, lao đến, nhưng anh chỉ giơ tay, một luồng chưởng phong đánh nát đầu nó, xương vỡ vụn.

Dân làng òa lên vui mừng, quỳ xuống cảm tạ. Trưởng làng run rẩy nắm tay anh: “Tiền bối, ngài là ân nhân của cả làng! Chúng ta không biết báo đáp thế nào!” Bảo Lâm mỉm cười, ánh mắt lóe lên dục vọng. “Ta không cần vàng bạc. Nhưng ta nghe nói làng có những cô gái thanh thuần, ta muốn một người để… trò chuyện.” Dân làng nhìn nhau, do dự, nhưng sự sợ hãi và lòng biết ơn khiến họ im lặng.

Trưởng làng dẫn anh đến một ngôi nhà nhỏ, nơi một cô gái trẻ đang đứng, ánh mắt e thẹn. Cô mặc áo vải giản dị, tóc đen dài buông xõa, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng mịn như ngọc. “Đây là Tiểu Liên, cháu gái lão,” trưởng làng nói, giọng run run. “Cô ấy là người thuần khiết nhất làng.” Tiểu Liên cúi đầu, má hồng rực, không dám nhìn thẳng vào anh.

Bảo Lâm quan sát cô, dục vọng bùng cháy, nhưng anh giữ vẻ ngoài điềm tĩnh. “Tốt lắm. Ta sẽ ở lại vài ngày, đảm bảo an toàn cho làng,” anh nói, ánh mắt khóa chặt Tiểu Liên. Anh biết, cô là mục tiêu hoàn hảo để thử nghiệm con trùng tím đen trên một nữ nhân trinh nguyên, đồng thời củng cố danh tiếng “anh hùng” của mình. Dân làng cảm tạ rối rít, không hay biết ý định thật sự.

Đêm xuống, anh ngồi trong ngôi nhà gỗ được chuẩn bị, ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu lên gương mặt góc cạnh. Vân Nhi, Ngọc Lan, và Hỏa Linh Nhi đứng bên, ánh mắt phục tùng. Anh ra lệnh cho họ canh gác, đảm bảo không ai làm phiền. “Tiểu Liên sẽ là bước đầu tiên trong kế hoạch lớn,” anh lẩm bẩm, tay vuốt ve con trùng tím đen. Anh tưởng tượng cơ thể mềm mại của cô, tiếng rên dưới sự khống chế của trùng độc, khiến máu anh sôi trào.

Bên ngoài, tiếng gió thổi qua, mang theo mùi cỏ khô và nỗi sợ hãi của dân làng. Bảo Lâm nhắm mắt, linh thức quét qua, cảm nhận từng nhịp thở của Tiểu Liên trong căn nhà gần đó. “Đêm mai, ngươi sẽ là của ta,” anh thì thầm, nụ cười tàn nhẫn nở dưới ánh đèn.

Bình luận

Để lại bình luận