Chương 7

: Đỉnh Cao Dâm Trùng

Bảo Lâm đứng trước lối vào bí cảnh, một cánh cổng đá khổng lồ khắc đầy phù văn, tỏa ra linh khí nồng đậm. Hắc Vân Thành náo nhiệt hơn bao giờ hết, các tu sĩ trẻ từ khắp nơi đổ về, ánh mắt háo hức tìm kiếm cơ duyên. Anh che giấu khí tức, trường bào đen hòa vào đám đông, nhưng ánh mắt sắc bén quét qua từng nữ tu sĩ. Những cô gái mặc váy lụa, thân hình uyển chuyển, làn da trắng mịn, khiến máu anh sôi trào. “Đây là thiên đường,” anh lẩm bẩm, tay siết chặt con trùng tím đen.

Vân Nhi và Ngọc Lan đi sau, thu hút không ít ánh nhìn. Vân Nhi với vẻ ngây thơ mê hoặc, Ngọc Lan kiêu sa như đóa hoa độc, cả hai đều là nô lệ hoàn hảo của anh. Nhưng hôm nay, anh nhắm đến một con mồi mới – một nữ tu sĩ mạnh mẽ, đủ để thử nghiệm con trùng tím đen và đẩy tu vi anh lên tầng cao hơn. Theo thông tin từ Ngọc Lan, bí cảnh này thu hút cả những thiên tài trẻ của Thanh Vân Tông, Hỏa Linh Tông, và Bạch Hạc Môn, nơi có không ít mỹ nhân.

Cổng bí cảnh mở ra, ánh sáng tím bùng lên, cuốn mọi người vào bên trong. Bảo Lâm xuất hiện trong một khu rừng rậm, cây cối cao chọc trời, linh khí dày đặc như sương mù. Anh lặng lẽ di chuyển, linh thức quét khắp nơi, tìm kiếm mục tiêu. Bỗng một tiếng hét vang lên từ xa. Anh ẩn mình sau tảng đá, quan sát: một nữ tu sĩ trẻ đang chiến đấu với một con yêu thú cấp bốn, thân hình mảnh mai nhưng chiêu thức sắc bén.

Cô mặc váy đỏ rực, tóc đen buộc cao, khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt kiên định. Tu vi Kim Đan Cảnh sơ kỳ, kiếm pháp linh hoạt như rồng bay, mỗi nhát chém khiến yêu thú gào rú. Bảo Lâm nhận ra cô – Hỏa Linh Nhi, thiên tài trẻ của Hỏa Linh Tông, nổi tiếng với vẻ đẹp và tính cách nóng bỏng. “Hoàn hảo,” anh thì thầm, tay vuốt ve con trùng tím đen.

Anh chờ yêu thú yếu đi, rồi ra tay. Một luồng chưởng phong đánh ra, khiến con thú gục ngã, máu phun tung tóe. Hỏa Linh Nhi quay lại, ánh mắt cảnh giác: “Ngươi là ai?” Anh mỉm cười, giọng trầm ấm: “Chỉ là người qua đường, thấy cô nương gặp nguy nên ra tay.” Cô nhíu mày, nhưng không từ chối, chỉ gật đầu: “Đa tạ.”

Anh đi cùng cô, trò chuyện để giảm sự đề phòng. Hỏa Linh Nhi tuy kiêu ngạo, nhưng dần bị vẻ ngoài và giọng nói của anh thu hút. Khi họ đến một hồ nước trong bí cảnh, ánh trăng phản chiếu lấp lánh, anh lén thả con trùng tím đen. Nó bay ra, bám vào vai cô, chui vào da thịt. Hỏa Linh Nhi khựng lại, má đỏ bừng, cơ thể run rẩy, ánh mắt trở nên mê muội.

“Ngươi… ngươi làm gì ta…” Cô rên khẽ, giọng nứng nực, tay ôm ngực, váy đỏ tuột xuống, để lộ làn da trắng ngần, ngực căng tròn rung nhẹ. Bảo Lâm tiến đến, kéo cô vào lòng, môi ngấu nghiến môi cô, lưỡi quấn lấy lưỡi, vị ngọt như lửa cháy. “Ngươi là của ta,” anh gầm lên, xé toạc váy đỏ, để lộ thân hình nóng bỏng, eo thon nhỏ, mông tròn lẳn.

Hỏa Linh Nhi rên rỉ, cơ thể uốn éo, chủ động cọ sát vào anh. “Ư… ta muốn… xé ta ra…” Cô gào lên, móng tay cào vào ngực anh, để lại vết đỏ. Anh đẩy cô xuống cỏ, hôn từ cổ xuống ngực, ngậm lấy núm hồng, mút mạnh, khiến cô hét lên sung sướng. Con trùng tím đen bò xuống bụng cô, kích thích vùng nhạy cảm, khiến cô quằn quại, nước mắt khoái lạc trào ra.

Anh cởi áo, để lộ cơ thể săn chắc, rồi đâm sâu vào cơ thể cô, mạnh mẽ như sóng vỡ bờ. Hỏa Linh Nhi gào lên, tiếng rên nứng nực vang vọng: “Mạnh nữa… sướng… ta chịu không nổi!” Chân cô quấn chặt hông anh, mông rung lên theo từng nhịp, mồ hôi lấp lánh như ngọc. Anh tăng tốc, mỗi cú thúc khiến cô ngất đi rồi tỉnh lại trong đê mê. “Cho ta… nữa đi!” Cô hét lên, mắt trắng dã, cơ thể co giật.

Linh khí từ cô truyền sang, đan điền anh rung động, tu vi bùng nổ, chạm đến Hóa Thần Cảnh trung kỳ. Anh nâng cô lên, đổi tư thế, để cô ngồi trên anh, ngực rung lên dữ dội. “Cưỡi ta đi,” anh ra lệnh, vỗ mạnh vào mông cô. Hỏa Linh Nhi rên rỉ, di chuyển điên cuồng, tiếng hét hòa với tiếng gió. Khi cả hai đạt đỉnh, anh phóng thích tất cả, khiến cô ngã xuống, cơ thể run rẩy, miệng vẫn rên khẽ: “Sướng… quá sướng…”

Anh đứng dậy, mặc áo, nhìn Hỏa Linh Nhi nằm trên cỏ, khuôn mặt đỏ bừng, nụ cười thỏa mãn. Con trùng tím đen bám trên cổ cô, đảm bảo cô là nô lệ vĩnh viễn. “Giai đoạn đầu đã hoàn thành,” anh lẩm bẩm, ánh mắt hướng ra bí cảnh. Lạc Nam, với hệ thống bá chủ, đang ở đâu đó ngoài kia. “Chờ đó, ta sẽ nghiền nát ngươi,” anh thì thầm, nụ cười tàn nhẫn.

Bình luận

Để lại bình luận