Chương 6

: Dưới Ánh Trăng Độc

Bảo Lâm đứng trên một vách đá, gió đêm thổi qua mái tóc đen, mang theo mùi tanh của máu và linh khí nồng đậm từ khu rừng bên dưới. Sau khi khống chế Ngọc Lan và lấy chìa khóa kho Hắc Vân Thương Hội, anh đã cướp được lượng lớn linh dược: Tử Huyền Thảo, Huyền Minh Hoa, và cả một lọ huyết tinh của yêu thú cấp năm. Những thứ này đủ để anh luyện ra hàng chục con trùng độc, nhưng anh biết, chỉ sức mạnh thôi chưa đủ. Để đối đầu Lạc Nam, anh cần mưu kế, đồng minh, và một hậu cung đủ mạnh để làm khiên chắn.

Vân Nhi và Ngọc Lan đi theo sau, ánh mắt mơ màng, cơ thể toát ra khí tức mê hoặc do trùng độc điều khiển. Vân Nhi mặc áo lụa trắng mỏng tang, ngực phập phồng lộ rõ dưới ánh trăng, còn Ngọc Lan khoác váy tím, eo thon nhỏ uốn lượn, đôi chân dài trắng muốt khiến bất kỳ ai cũng phải ngoái nhìn. Hai nữ nhân này là chiến lợi phẩm đầu tiên, nhưng Bảo Lâm không hài lòng. “Ta cần những con mồi mạnh hơn, quyền lực hơn,” anh lẩm bẩm, tay siết chặt lọ huyết tinh.

Anh dẫn họ đến một hang động bí mật, nơi linh khí dày đặc, lý tưởng để luyện trùng. Bên trong hang, những phiến đá phát sáng mờ ảo, phản chiếu bóng anh như một bóng ma quỷ. Anh ngồi xuống, mở nhẫn trữ vật, lấy ra Tử Huyền Thảo và Huyền Minh Hoa. Mùi thơm nồng nàn từ linh dược khiến không khí rung động, như lời mời gọi từ cõi u minh. Anh nghiền chúng thành bột, trộn với huyết tinh, rồi rót linh khí vào, tâm trí tập trung tuyệt đối.

Quá trình luyện trùng không dễ. Linh khí trong đan điền anh cuộn trào, nhưng mỗi lần cố tạo ra con trùng mới, cơ thể lại đau nhói, như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Máu rỉ ra từ khóe miệng, nhưng anh cắn răng, không ngừng rót linh khí. “Ta không thể yếu đuối!” Anh gầm lên, ký ức Huyền Phong – kẻ từng tung hoành tu chân giới – thúc đẩy anh vượt qua giới hạn.

Sau ba canh giờ, một con trùng mới xuất hiện, to bằng ngón tay, màu tím đen, đôi cánh mỏng rung lên khe khẽ, tỏa ra khí tức chết chóc. Nó mạnh hơn bất kỳ con trùng nào anh từng luyện, đủ để khống chế cả tu sĩ Kim Đan Cảnh đỉnh phong. Anh cười lớn, nhưng cơ thể run rẩy, mồ hôi đầm đìa. “Chỉ cần thêm một bước, ta sẽ hoàn thiện giai đoạn đầu,” anh tự nhủ, ánh mắt lóe lên tham vọng.

Bỗng một tiếng động vang lên từ cửa hang. Một bóng người xuất hiện, khí tức sắc bén như kiếm. Đó là một nam tu sĩ trẻ, tu vi Kim Đan Cảnh, mặc áo bào xanh, ánh mắt đầy sát ý. “Huyền Phong, ta biết ngươi chưa chết! Hôm nay, ta sẽ lấy đầu ngươi!” Hắn gầm lên, rút kiếm lao tới. Bảo Lâm nhíu mày, nhận ra đây là một kẻ thù cũ của Huyền Phong, có lẽ thuộc Thanh Vân Tông.

Anh không hoảng loạn. Tay phất nhẹ, con trùng tím đen bay ra, nhanh như chớp, bám vào ngực nam tu sĩ. Hắn hét lên, kiếm quang tan rã, cơ thể run rẩy rồi quỵ xuống, ánh mắt trở nên mơ màng. Bảo Lâm tiến đến, đá vào mặt hắn, cười lạnh: “Ngươi đến đúng lúc, làm vật thí nghiệm cho ta.” Anh ra lệnh cho trùng độc hút linh khí từ kẻ kia, chỉ vài phút sau, nam tu sĩ hóa thành bộ xương khô, linh khí truyền vào đan điền anh, giúp tu vi tăng vọt.

Vân Nhi và Ngọc Lan chứng kiến, nhưng không chút sợ hãi, chỉ nhìn anh với ánh mắt sùng bái. Anh quay lại, cảm nhận dục vọng trỗi dậy, nhưng kìm lại. “Chưa phải lúc,” anh lẩm bẩm, nhìn con trùng tím đen. Anh cần thử nghiệm nó trên một mục tiêu mạnh hơn, và cơ hội đang đến gần. Theo ký ức Huyền Phong, một bí cảnh nhỏ sắp mở gần Hắc Vân Thành, nơi có nhiều nữ tu sĩ trẻ từ các tông môn tụ hội. “Đó sẽ là sân săn của ta,” anh nghĩ, nụ cười tàn nhẫn nở trên môi.

Anh ngồi xuống, tiếp tục tu luyện, cố gắng hòa hợp với cơ thể Huyền Phong. Linh khí từ hang động tràn vào, chữa lành những vết thương nhỏ, khiến anh cảm nhận sức mạnh đang trở lại. Nhưng mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh Lạc Nam – với hậu cung mỹ nữ và hệ thống bá chủ – lại hiện lên, khiến anh siết chặt nắm đấm. “Chờ đó, ta sẽ cướp hết mọi thứ của ngươi,” anh thì thầm, ánh mắt sắc lạnh dưới ánh trăng.

Bình luận

Để lại bình luận