Chương 6

: Lưới Tình Dệt Từ Bóng Tối

Những ngày sau cuộc cãi vã, không khí trong nhà trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Bà Hoa tránh nhìn thẳng vào mắt Minh Anh, còn cô thì cố gắng giữ vẻ ngoài bình thường, nhưng bên trong, một ngọn lửa dục vọng cấm đoán đang âm ỉ cháy. Mỗi lần nhìn thấy mẹ, cô không còn chỉ thấy người phụ nữ đã nuôi nấng mình. Cô thấy một thân hình đầy đặn, quyến rũ, một người phụ nữ mà cô muốn chiếm hữu – không phải với tư cách con gái, mà là một kẻ si mê. Ý nghĩ ấy vừa khiến cô run sợ, vừa khiến cô phấn khích đến mức không thể kiểm soát.

Minh Anh bắt đầu thay đổi cách cô tiếp cận mẹ, chậm rãi nhưng đầy tính toán. Cô biết mình không thể vội vàng – bà Hoa không phải là khán giả trên mạng, sẵn sàng đổ tiền để được cô quyến rũ. Đây là một trò chơi nguy hiểm hơn, tinh tế hơn, và cô phải đi từng bước nhỏ để kéo mẹ vào lưới tình mà cô đang giăng ra.

Buổi sáng hôm ấy, Minh Anh cố ý dậy sớm, xuống bếp khi bà Hoa đang chuẩn bị bữa ăn. Cô mặc một chiếc áo hai dây mỏng tang màu trắng, loại vải mềm mại ôm sát cơ thể, để lộ rõ đường cong của vòng một căng tròn và đôi chân dài miên man khi cô bước đi. “Mẹ, để con phụ mẹ nhé,” cô nói, giọng ngọt ngào hơn bình thường, khẽ nghiêng người để lấy rổ rau trên bàn. Động tác ấy khiến chiếc áo trượt nhẹ, để lộ một phần làn da trắng mịn nơi eo, và cô biết mẹ đang đứng ngay sau mình.

Bà Hoa khựng lại một giây, ánh mắt vô tình lướt qua cơ thể con gái, nhưng bà nhanh chóng quay đi, giọng hơi gượng: “Thôi, con lên thay đồ đi, mặc thế này không tiện.” Minh Anh mỉm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt cô giả vờ ngây thơ: “Dạ, con thấy mát mà mẹ. Nhà mình có ai đâu, con mặc vậy cho thoải mái.” Cô bước đến gần hơn, cố ý để vai mình chạm nhẹ vào tay mẹ khi nhặt rau, và cảm giác tiếp xúc ấy khiến một luồng điện chạy dọc sống lưng cô. Bà Hoa không nói gì, nhưng Minh Anh nhận ra đôi tay mẹ khẽ run khi cầm dao.

Những ngày sau, Minh Anh tiếp tục trò chơi của mình. Cô cố ý để cửa phòng hé mở khi thay đồ, biết rằng mẹ thường đi ngang qua để lên sân thượng phơi quần áo. Một lần, cô đứng trước gương, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót ren đỏ và tay ôm lấy ngực, giả vờ như đang chỉnh sửa gì đó. Khi nghe tiếng bước chân của mẹ chậm lại ngoài hành lang, cô khẽ quay người, để ánh sáng từ đèn hắt lên cơ thể trần trụi của mình, vừa đủ để bà Hoa nhìn thấy qua khe cửa. Tim Minh Anh đập thình thịch, không phải vì sợ bị phát hiện, mà vì cô muốn mẹ nhìn cô – muốn bà cảm nhận được sức hút mà cô biết mình sở hữu.

Bà Hoa dừng lại vài giây, rồi vội bước đi, nhưng Minh Anh nhận ra hơi thở của mẹ nặng hơn bình thường. Cô ngồi xuống giường, tay vô thức lần xuống dưới, tưởng tượng cảnh mẹ không rời đi, mà bước vào phòng, đôi mắt không phải giận dữ mà là tò mò, thậm chí là bị cuốn hút. Ý nghĩ ấy khiến cô ướt át, một cảm giác nứng ran mà cô không thể kìm nén. “Mẹ phải là của mình,” cô thì thầm, đôi môi cong lên đầy nhục dục.

Một buổi tối, khi cả nhà đã ăn xong và anh trai cô – Tuấn – đi làm thêm, Minh Anh quyết định đẩy mọi thứ lên một mức mới. Bà Hoa đang ngồi trên sofa xem tivi, mặc một chiếc váy ngủ cotton đơn giản nhưng vẫn tôn lên vòng một đầy đặn và đôi chân thon thả. Minh Anh bước đến, cầm một chai dầu massage mà cô mới mua. “Mẹ, con thấy mẹ hay kêu mỏi vai, để con xoa bóp cho mẹ nhé,” cô nói, giọng dịu dàng nhưng ánh mắt lấp lánh một ý đồ sâu xa.

Bà Hoa ngập ngừng: “Thôi, mẹ không cần đâu, con đi nghỉ đi.” Nhưng Minh Anh không bỏ cuộc. Cô ngồi xuống cạnh mẹ, gần hơn bình thường, để đùi mình chạm nhẹ vào đùi bà. “Mẹ đừng từ chối mà, con muốn mẹ thoải mái chút. Con làm nhẹ thôi,” cô nài nỉ, rồi không chờ mẹ đồng ý, cô đổ một ít dầu lên tay, xoa nóng, và đặt lên vai bà Hoa.

Đôi tay Minh Anh di chuyển chậm rãi, những ngón tay thon dài lướt trên làn da mẹ, xoa bóp nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ. Cô cố ý để tay mình trượt xuống thấp hơn một chút, chạm vào phần da mềm mại gần cổ, và cảm nhận cơ thể mẹ khẽ căng lên. “Mẹ thấy dễ chịu không?” cô hỏi, giọng thì thầm ngay sát tai bà, hơi thở nóng ấm phả vào vành tai mẹ. Bà Hoa im lặng, nhưng Minh Anh cảm nhận được nhịp thở của mẹ đang thay đổi, nhanh hơn, gấp gáp hơn.

Cô nghiêng người gần hơn, để mái tóc dài của mình cọ nhẹ vào má mẹ, và tay cô dần di chuyển xuống, không chỉ xoa bóp vai nữa mà lướt qua phần lưng trên, gần sát đường viền của chiếc váy ngủ. “Mẹ đẹp thật đấy, mẹ biết không? Nhìn mẹ chẳng ai nghĩ mẹ đã lớn tuổi,” cô nói, giọng ngọt ngào pha chút khiêu khích. Bà Hoa giật mình, quay đầu nhìn con gái, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa bối rối: “Con nói gì lạ vậy, Minh Anh? Thôi, đủ rồi, mẹ không mỏi nữa.”

Nhưng Minh Anh không dừng lại. Cô giữ tay mẹ, nhẹ nhàng kéo lại, đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt bà, sâu thẳm và đầy dục vọng. “Mẹ đừng ngại, con chỉ muốn mẹ biết con yêu mẹ thế nào thôi,” cô nói, rồi khẽ cúi xuống, để môi mình lướt qua trán mẹ – một nụ hôn nhẹ, nhưng đủ để khiến cả hai đều khựng lại. Bà Hoa đẩy nhẹ Minh Anh ra, đứng dậy, giọng run rẩy: “Con làm gì vậy? Đừng làm mẹ sợ.”

Minh Anh mỉm cười, một nụ cười vừa ngây thơ vừa tà mị. “Con không làm gì đâu, mẹ. Con chỉ muốn gần mẹ hơn thôi.” Cô đứng lên, bước về phòng, để lại bà Hoa đứng đó, tay ôm lấy ngực, hơi thở dồn dập không rõ vì giận dữ hay vì điều gì khác. Trong lòng Minh Anh, cô biết mình đã gieo một hạt giống – nhỏ bé, nhưng đầy nhục dục. Cô muốn mẹ là của mình, và cô sẽ không dừng lại cho đến khi điều đó thành hiện thực.

Khi đóng cửa phòng, Minh Anh nằm xuống giường, tay lần vào trong quần, tưởng tượng đến ngày mẹ không còn kháng cự nữa. Cô rên nhẹ, cơ thể cong lên trong khoái cảm, và trong đầu cô, chỉ có hình ảnh bà Hoa – người phụ nữ mà cô vừa yêu, vừa khao khát với một dục vọng không thể tha thứ.

Bình luận

Để lại bình luận