Chương 4

: Cuộc Đối Đầu Trong Nước Mắt

Căn phòng rơi vào im lặng nặng nề sau khi bà Hoa rời đi, chỉ còn tiếng vang vọng của những mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn và nhịp thở dồn dập của Minh Anh. Cô vẫn ngồi đó, tấm chăn mỏng quấn quanh người, đôi tay run rẩy nắm chặt mép vải như thể nó là thứ duy nhất giữ cô khỏi sụp đổ. Nhưng rồi, một cảm giác khác trỗi dậy trong lòng cô – không phải xấu hổ hay sợ hãi nữa, mà là sự bất mãn, sự cần thiết phải giải thích. Cô không thể để mẹ hiểu lầm mình như vậy. Minh Anh hít một hơi thật sâu, đứng dậy, mặc vội chiếc áo ngủ dài để che đi cơ thể vừa phô bày trước webcam, và chạy xuống tầng dưới.

Bà Hoa đang ngồi ở phòng khách, lưng quay về phía cầu thang, hai tay ôm lấy mặt. Vai bà khẽ run, như thể bà đang cố kìm nén những giọt nước mắt hoặc cơn giận dữ đang chực trào. Minh Anh dừng lại ở bậc thang cuối cùng, trái tim cô đập thình thịch, nhưng cô biết mình không thể im lặng. “Mẹ… mẹ nghe con nói đã,” cô lên tiếng, giọng nhỏ nhưng kiên định, bước từng bước chậm rãi đến gần bà.

Bà Hoa không quay lại, nhưng đôi tay bà buông xuống, để lộ gương mặt nhợt nhạt và đôi mắt đỏ hoe. “Nói gì nữa? Mẹ vừa thấy tất cả rồi, Minh Anh. Con còn gì để nói nữa không?” Giọng bà lạnh lùng, nhưng chất chứa sự đau đớn mà không lời nào diễn tả nổi. Bà quay đầu, nhìn thẳng vào con gái, ánh mắt như xuyên thấu qua lớp vỏ bọc mà Minh Anh đã dựng lên bao lâu nay.

Minh Anh nuốt khan, cảm giác nghẹn đắng dâng lên trong cổ họng, nhưng cô vẫn bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện mẹ. “Mẹ, con biết mẹ sốc, con biết mẹ không chấp nhận được. Nhưng con làm việc này không phải vì con hư hỏng, không phải vì con muốn làm… làm cái thứ mà mẹ đang nghĩ đâu.” Cô ngừng lại, hít một hơi để lấy bình tĩnh, rồi tiếp tục: “Đây là công việc, mẹ ạ. Một công việc kiếm tiền, và nó giúp con rất nhiều. Mẹ có biết con kiếm được bao nhiêu không? Một đêm thôi, con có thể kiếm cả chục triệu, hơn cả lương tháng của anh Tuấn làm công ty. Con làm vì con muốn tự lập, muốn có tiền để sau này không phải dựa vào ai!”

Bà Hoa bật cười, nhưng là một tiếng cười chua chát, đầy mỉa mai. “Công việc? Con gọi cái thứ đó là công việc sao? Ngồi trước màn hình, cởi hết quần áo, rên rỉ như… như một con cave để người ta ném tiền cho con – đó là công việc mà con tự hào sao, Minh Anh?” Bà đập tay xuống bàn, tiếng động vang lên khô khốc khiến Minh Anh giật mình. “Mẹ thà để con đi làm công nhân, đi bán hàng ngoài chợ, còn hơn là làm cái thứ nhục nhã này!”

Lời nói của mẹ như một nhát dao đâm vào tim Minh Anh, nhưng thay vì co rúm lại, cô cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. Cô đứng bật dậy, giọng cao hơn, đầy phản kháng: “Nhục nhã? Mẹ nghĩ nó nhục nhã vì mẹ không hiểu! Con không phải cave, con không ra đường đứng đợi khách, con không bán thân cho ai cả! Con ngồi trong phòng riêng, con kiểm soát mọi thứ, và không ai biết con là ai. Không ai biết Cherry Pink là Minh Anh cả! Con không làm gì sai pháp luật, con không hại ai, con chỉ kiếm tiền bằng cách của con thôi!”

Bà Hoa nhìn con gái, đôi mắt mở to như không tin nổi những lời vừa nghe. “Không ai biết? Con nghĩ mẹ mù à? Con nghĩ cái thứ đó mãi mãi là bí mật sao? Chỉ cần một lần, một người nhận ra con, một người quay lại màn hình của con rồi tung lên mạng – con nghĩ gia đình này sẽ ra sao? Mẹ sẽ ra sao? Anh con sẽ ra sao? Con có nghĩ đến cái ngày người ta chỉ trỏ mẹ ngoài đường, nói rằng mẹ có đứa con gái làm đĩ trên mạng không?”

Minh Anh cắn chặt môi, đôi tay siết lại thành nắm đấm. Cô cảm thấy nước mắt chực trào ra, nhưng cô kìm lại, không muốn mẹ thấy mình yếu đuối. “Mẹ nói quá lên rồi! Không ai nhận ra con đâu, con cẩn thận lắm. Con dùng tên giả, con không để lộ mặt rõ ràng, con biết cách bảo vệ mình. Và con làm cái này không phải để mẹ xấu hổ – con làm để sau này mẹ không phải khổ nữa! Mẹ có biết con để dành được bao nhiêu tiền không? Con muốn mua nhà mới cho mẹ, muốn mẹ không phải lo tiền chợ mỗi ngày, muốn anh Tuấn không phải đi làm thêm đêm khuya. Nhưng mẹ không chịu hiểu!”

Bà Hoa lắc đầu, giọng bà nhỏ lại nhưng sắc lạnh: “Mẹ không cần tiền của con kiếm bằng cách đó. Mẹ thà sống trong căn nhà cũ này, thà ăn cơm với muối, còn hơn cầm đồng tiền nhơ bẩn từ cái nghề của con. Con nghĩ mẹ không hiểu? Mẹ hiểu chứ, Minh Anh. Mẹ hiểu rằng con bị cuốn vào cái thứ đó vì tiền dễ kiếm, vì con thích cảm giác được người ta ngắm nhìn, tung hô. Nhưng con có nghĩ đến cái giá phải trả không? Con có nghĩ đến ngày con mất hết tất cả – danh dự, gia đình, tương lai – chỉ vì vài đồng tiền bẩn thỉu đó không?”

Minh Anh hét lên, nước mắt cuối cùng cũng rơi: “Mẹ đừng gọi nó là bẩn thỉu! Mẹ không có quyền phán xét con khi mẹ không ở trong hoàn cảnh của con! Con không muốn sống mãi trong cái cảnh nghèo khó, con không muốn nhìn mẹ già đi mà vẫn phải lo từng đồng. Con làm thế này là vì con yêu mẹ, yêu gia đình, nhưng mẹ lại nghĩ con là đồ bỏ đi!” Cô ôm mặt, khóc nức nở, nhưng trong lòng vẫn là sự bướng bỉnh không chịu thua. Cô muốn mẹ hiểu, muốn mẹ chấp nhận, dù cô biết điều đó gần như bất khả thi.

Bà Hoa im lặng, nhìn con gái khóc mà lòng bà như bị xé ra từng mảnh. Bà không ngờ đứa con gái ngoan ngoãn của mình lại có thể nói những lời ấy, lại biện hộ cho cái việc mà bà xem là không thể tha thứ. Bà đứng dậy, bước đến gần Minh Anh, đặt tay lên vai cô, nhưng bàn tay ấy run rẩy. “Minh Anh, mẹ không muốn mất con. Nhưng nếu con tiếp tục làm cái này, mẹ không biết mình có thể chịu đựng được không. Con là con gái mẹ, nhưng con cũng là nỗi đau lớn nhất của mẹ lúc này.”

Minh Anh ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn mẹ, nhưng cô không nói gì thêm. Trong lòng cô là một mớ hỗn loạn – sự kiêu hãnh của Cherry Pink, sự tự lập mà cô luôn bảo vệ, và tình yêu dành cho mẹ đang giằng xé nhau không ngừng. Cô biết cuộc tranh cãi này chưa kết thúc, và có lẽ, nó mới chỉ là khởi đầu cho những sóng gió lớn hơn.

Bình luận

Để lại bình luận