Chương 10

: Dục Vọng Trỗi Dậy

Bảo Lâm trở lại phòng trọ, mang theo quyết tâm mới. Vết bầm trên mặt đã mờ, nhưng ký ức về trận đòn của Hùng như ngọn lửa cháy âm ỉ, thúc đẩy anh làm việc không ngừng. Anh hoàn thiện một lô NANO siêu nhỏ, dạng bột mịn có thể hòa vào nước, đủ để điều khiển cơ thể trong vài giờ mà không cần vòng tay. Anh thử nghiệm trên chính mình, pha một liều nhỏ vào nước, uống thử. Sau vài phút, anh ra lệnh qua remote: tay anh giơ lên, chân bước đi, dù đầu óc vẫn tỉnh táo. “Hoàn hảo,” anh thì thầm, mắt lấp lánh. Đây là vũ khí mới, bí mật và nguy hiểm, nhưng anh thề chỉ dùng nó để trả thù và bảo vệ mình.

Tại phòng lab, Lâm trở lại dự án với Hà, nhưng giữ khoảng cách. Cô nhận ra sự thay đổi: anh lạnh lùng hơn, ít nói, nhưng làm việc hiệu quả gấp đôi. “Cậu ổn không, Lâm? Dạo này khác lắm,” Hà hỏi, đứng sát anh khi cả hai kiểm tra một bảng mạch. Cô mặc áo blouse ôm sát, để lộ đường cong thon thả, mùi nước hoa nhè nhẹ phả vào anh. “Tớ ổn, chỉ tập trung thôi,” anh đáp, mắt không rời màn hình. Nhưng ánh mắt cô, lấp lánh tò mò và chút gì đó mời gọi, khiến anh phải kìm nén. Anh không muốn để cảm xúc kéo mình lại – giờ đây, anh chỉ tin vào chính mình.

Mai cũng cảm nhận được sự khác lạ. Khi anh đến bar để chuẩn bị sự kiện mới, cô kéo anh vào góc: “Cậu giận tớ à? Sao cứ lạnh thế?” Cô mặc váy lụa đỏ, bó sát đến mức hiện rõ núm ngực qua lớp vải mỏng, cặp đùi trắng mịn lấp ló khi cô ngồi xuống. Anh lắc đầu: “Tớ bận, Mai. Cảm ơn cậu, nhưng tớ cần tự làm vài thứ.” Cô cau mày, tay chạm vào ngực anh: “Đừng xa cách thế, Lâm. Tớ nhớ cậu…” Hơi thở cô nóng rực, nhưng anh quay đi: “Để sau nhé.” Anh biết nếu để cô gần hơn, anh sẽ lại yếu lòng.

Sự kiện mới diễn ra cuối tuần, với sự tham gia của Ngọc và khách VIP. Lâm giới thiệu “Trò Chơi Điều Khiển” phiên bản nâng cấp, dùng vòng tay để tăng độ tin cậy, nhưng trong đầu anh đã có kế hoạch khác. Anh quan sát Ngọc, cách cô giao tiếp với khách, ánh mắt sắc sảo và nụ cười quyền lực. “Nếu khống chế được cô ta, mình sẽ có tất cả,” anh nghĩ, tay siết chặt lọ NANO siêu nhỏ trong túi. Nhưng anh chưa hành động – cần thời gian để đảm bảo an toàn.

Sau sự kiện, Ngọc mời Lâm đến căn hộ riêng của cô để “bàn việc”. Căn hộ nằm trên tầng cao, cửa sổ nhìn ra thành phố lấp lánh. Ngọc mặc váy ngủ lụa đen, mỏng đến mức lộ rõ thân hình trần truồng bên dưới, ngực căng tròn và vùng kín mờ ảo. “Cậu có tiềm năng, Lâm. Nhưng chị muốn thấy cậu táo bạo hơn,” cô nói, rót rượu, tay chạm vào đùi anh. Anh hít sâu, biết đây là cơ hội để thử sức.

“Chị muốn táo bạo? Để tớ cho chị thấy,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt sắc lạnh. Anh đứng dậy, kéo cô vào lòng, hôn mạnh. Môi cô mềm mại, lưỡi cô quấn lấy anh, ướt át và cuồng nhiệt. “Ư… cậu mạnh bạo thật…” cô rên khẽ, tay cởi áo anh, móng tay cào lên lưng anh. Anh đẩy cô xuống sofa, xé váy lụa, để lộ cơ thể trần truồng hoàn hảo. “Chị muốn tớ thế nào?” anh thì thầm, tay lướt qua ngực cô, bóp mạnh khiến cô cong người: “A… hư… cứ thế… mạnh nữa…” Anh hôn xuống bụng cô, lưỡi lướt qua vùng kín ướt át, khiến cô rên lớn: “Ư… sướng… Lâm… đừng dừng…”

Cô quấn chân quanh anh, kéo anh sát hơn: “Đụ chị đi… chị muốn cậu…” Anh cởi quần, đẩy mạnh vào cô, nhịp điệu dữ dội. Tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng rên dâm dục của Ngọc: “A… mạnh nữa… chị ra mất… hư!” Cô hét lên, móng tay cắm vào lưng anh, cơ thể run rẩy khi lên đỉnh. “Lâm… cậu… tuyệt quá…” cô thở hổn hển, kéo anh chìm vào khoái lạc, rên lớn: “A… chị sướng…” Khi cả hai nằm thở gấp, Lâm nhìn cô, lòng lạnh giá. Anh chưa dùng NANO, nhưng biết thời điểm sẽ đến – khi cô trở thành công cụ để anh hạ Hùng.

Bình luận

Để lại bình luận