Chương 7

: Liên Minh Bất Ngờ

Bảo Lâm đứng trước cửa phòng trọ, tay cầm xấp tiền vừa trả cho Hùng, lòng nhẹ nhõm nhưng không trọn vẹn. Sự kiện “Trò Chơi Điều Khiển” tại bar của Mai đã thành công ngoài mong đợi, mang về đủ tiền để xoa dịu gã cho vay nặng lãi, nhưng anh biết đây chỉ là bước đầu. Hùng không phải người dễ buông tha, và thiết bị NANO – bí mật anh giữ kín như báu vật – vẫn cần đầu tư để hoàn thiện. Anh nhìn chiếc vòng tay kim loại mỏng trên bàn, ánh sáng yếu ớt từ đèn trọ phản chiếu, như nhắc nhở anh về giấc mơ lớn lao: thay đổi thế giới, và cả cuộc đời mình.

Sáng hôm sau, Lâm đến trường, cố hòa nhập trở lại sau những ngày sống như cái bóng. Anh ngồi trong thư viện, lật giở tài liệu về thần kinh học, tìm cách cải tiến NANO để ứng dụng y học – một ý tưởng an toàn hơn là dùng nó cho giải trí. Nhưng tâm trí anh cứ trôi về đêm trước, khi cơ thể Mai quấn lấy anh, hơi thở gấp gáp và tiếng rên khàn khàn vang lên trong căn phòng sau bar. Anh lắc đầu, tự mắng mình: “Tập trung, Lâm. Đừng để dục vọng điều khiển.” Nhưng sự thật là anh không thể quên cảm giác ấy, và Mai đang trở thành một phần khó tách rời trong cuộc sống anh.

Đang mải mê ghi chép, Lâm giật mình khi một giọng nói vang lên: “Cậu là Bảo Lâm, đúng không?” Anh ngẩng lên, thấy một cô gái đứng trước mặt. Cô cao ráo, tóc dài buộc cao, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans bó, toát lên vẻ thông minh và tự tin. “Tớ là Hà, nghiên cứu sinh bên Khoa Điện tử. Nghe thầy Trần nhắc về cậu, bảo cậu đang làm dự án thú vị,” cô nói, nở nụ cười thân thiện. Lâm ngập ngừng, không chắc thầy Trần biết gì về anh. “Ừ, tớ… chỉ là nghiên cứu nhỏ thôi,” anh đáp, cẩn thận không để lộ.

Hà ngồi xuống đối diện, ánh mắt sắc sảo: “Thầy bảo cậu giỏi lập trình vi mạch. Tụi tớ đang làm một dự án về giao diện thần kinh, cần người hỗ trợ. Cậu tham gia không?” Lâm sững sờ. Đây là cơ hội để anh học hỏi, mở rộng mối quan hệ, và có thể kiếm thêm tiền hợp pháp. Nhưng anh lo lắng – làm việc nhóm nghĩa là phải giao tiếp nhiều, và anh sợ vô tình để lộ NANO. “Tớ sẽ suy nghĩ,” anh nói, giọng thận trọng. Hà gật đầu: “Nghĩ nhanh nhé. Tớ thấy cậu có tiềm năng.” Cô để lại số điện thoại trước khi rời đi, dáng đi uyển chuyển khiến anh bất giác nhìn theo.

Buổi tối, Lâm đến bar của Mai để bàn về sự kiện tiếp theo. Cô đón anh trong chiếc váy lụa xanh đậm, bó sát đến mức hiện rõ từng đường cong, khe ngực sâu hút lấp ló khi cô cúi xuống pha cocktail. “Cậu trông khác rồi, Lâm. Tự tin hơn hay sao ấy,” cô trêu, đưa anh ly nước cam. Anh cười gượng, kể về ý tưởng mở rộng “Trò Chơi Điều Khiển” với nhiều vòng tay hơn, nhưng nhấn mạnh rằng công nghệ là “bí mật thương mại”. Mai gật gù: “Cậu đúng là thiên tài. Nhưng đừng làm việc quá sức, để tớ chăm sóc cậu nhé.” Cô nháy mắt, tay lướt qua tay anh, khiến anh rùng mình.

Họ thảo luận đến khuya, không khí thoải mái hơn anh nghĩ. Mai đề xuất mời thêm khách VIP từ giới giải trí, những người sẵn sàng chi lớn cho trải nghiệm lạ. “Tớ biết một chị, tên Ngọc, quản lý dàn người mẫu. Nếu chị ấy thích trò chơi của cậu, tiền sẽ chảy như sông,” Mai nói, ánh mắt lấp lánh. Lâm gật đầu, nhưng trong lòng lo lắng. Càng nhiều người biết đến trò chơi, càng khó giữ bí mật NANO. Anh tự nhủ phải kiểm soát chặt chẽ, chỉ dùng vòng tay như công cụ giải trí, không để ai nghi ngờ.

Trên đường về, Lâm nhận tin nhắn từ Hà: “Cậu quyết định chưa? Dự án bên tớ cần người gấp.” Anh do dự, nhưng nghĩ đây là cách để phát triển bản thân mà không phụ thuộc vào bar. Anh trả lời: “Tớ tham gia. Khi nào bắt đầu?” Hà nhắn lại ngay: “Thứ Hai, phòng lab 304. Welcome aboard!” Anh mỉm cười, cảm giác như vừa mở ra một cánh cửa mới.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài. Khi anh mở cửa phòng trọ, một bóng người đứng đợi trong bóng tối – Hùng. “Nhóc, tưởng trả tiền là xong à? Tao muốn hợp tác,” gã gầm gừ, nụ cười nham hiểm. Lâm tái mặt: “Hợp tác gì?” Hùng bước tới, giọng thấp: “Trò chơi của mày ở bar, tao muốn một phần. Đừng từ chối, nếu không, mày và con nhỏ Mai sẽ hối hận.” Lâm run rẩy, nhưng cố giữ bình tĩnh: “Tớ sẽ suy nghĩ.” Hùng cười lớn, vỗ vai anh mạnh đến đau điếng trước khi rời đi.

Lâm ngồi sụp xuống sàn, tay ôm đầu. Anh biết Hùng không đùa, và nếu gã nhúng tay vào, bí mật NANO có thể bị lộ. Nhưng từ chối Hùng đồng nghĩa với nguy hiểm. Anh nhìn chiếc vòng tay, lòng nặng trĩu. “Mình phải mạnh hơn,” anh thì thầm, quyết tâm tìm cách thoát khỏi lằn ranh này.

###

Bình luận

Để lại bình luận