Chương 4

: Lằn Ranh Cám Dỗ

Ngày tiếp theo, Bảo Lâm trở lại với thực tại khắc nghiệt. Anh ngồi trong phòng trọ, xung quanh là đống bảng mạch, dây điện và dụng cụ lỉnh kỉnh. Chiếc vòng NANO nằm trên bàn, lấp lánh dưới ánh đèn vàng yếu ớt. Sau ba tháng, anh đã cải tiến nó đáng kể: tín hiệu ổn định hơn, remote nhỏ gọn hơn, nhưng vẫn cần thêm nguyên liệu đắt đỏ để hoàn thiện. Anh kiểm tra ví – chỉ còn vài tờ tiền lẻ. Điện thoại rung lên, tin nhắn từ Hùng: “Nhóc, còn ba ngày. 50 triệu, không thiếu một đồng.” Tim Lâm thắt lại. Anh biết nếu không trả, Hùng sẽ không nương tay.

Anh lao vào làm việc, cố sửa một lỗi nhỏ trong mạch điều khiển. Mồ hôi lăn dài trên trán, tay anh run khi hàn một mối nối. “Tập trung, Lâm,” anh tự nhủ, nhưng áp lực khiến anh vụng về. Một tia lửa lóe lên, mạch chính bốc khói. “Chết tiệt!” anh hét, vội ngắt điện. Mùi khét lẹt lan tỏa, cùng với cảm giác tuyệt vọng. Sửa mạch này cần tiền, mà anh không có. Anh ngồi sụp xuống sàn, tay ôm đầu, cảm giác như mọi thứ đang sụp đổ.

Duy, bạn thân duy nhất, xuất hiện vào chiều hôm đó, mang theo hai lon bia. “Mày trông như xác chết di động, Lâm. Chuyện gì vậy?” Duy hỏi, ánh mắt lo lắng. Lâm thở dài, kể về nợ nần, nhưng giấu kín chuyện NANO. “Tao dính chút rắc rối, nhưng sẽ ổn thôi,” anh nói, cố cười. Duy lắc đầu: “Đừng tự mình gánh hết. Cần gì, nói tao.” Lời bạn làm Lâm ấm lòng, nhưng anh biết không ai có thể giúp anh thoát khỏi Hùng.

Để kiếm tiền, Lâm nhận thêm ca làm thêm, giao hàng xuyên đêm. Đường phố Sài Gòn về khuya lạnh lẽo, nhưng anh không dừng lại, dù cơ thể rã rời. Một lần giao hàng, anh gặp lại Mai tại quán bar cô làm việc. Cô mặc váy lụa xanh bó sát, để lộ vai trần mịn màng và cặp đùi căng đầy. “Lâm! Cậu làm gì khuya thế? Vào nghỉ chút đi!” cô gọi, giọng ngọt ngào. Anh từ chối, nhưng Mai kéo anh vào góc quầy, đưa anh chai nước. “Nhìn cậu mệt thế, tớ lo thật đấy,” cô nói, tay vô tình chạm vào tay anh. Cảm giác mềm mại từ ngón tay cô khiến anh rùng mình, cơ thể phản ứng dù anh cố kìm.

“Cậu có dự án gì mà bận thế? Kể tớ nghe đi!” Mai hỏi, nghiêng đầu, tóc lòa xòa che một bên mắt. Lâm cười gượng: “Chỉ là… nghiên cứu linh tinh thôi, chưa có gì đặc biệt.” Anh cẩn thận không nhắc đến NANO, dù ánh mắt tò mò của Mai khiến anh muốn chia sẻ. Cô mỉm cười, cúi sát anh: “Cậu bí ẩn thật, nhưng tớ thích thế.” Hơi thở cô phả vào má anh, mang theo mùi rượu vang ngọt ngào. Anh nuốt nước bọt, cố không nhìn vào khe ngực lộ ra khi cô cúi xuống.

Đêm đó, Mai nhắn tin: “Tối mai tớ tổ chức tiệc nhỏ ở bar, khách VIP thôi. Cậu đến nhé, biết đâu tìm được cơ hội!” Lâm do dự, nhưng nghĩ đây có thể là cách tiếp cận người có tiền. Anh đồng ý, lòng thấp thỏm. Tiệc diễn ra trong phòng riêng của bar, không gian sang trọng với ánh sáng vàng ấm và mùi nước hoa đắt tiền. Mai xuất hiện trong chiếc váy đỏ rực, ôm sát cơ thể như làn da thứ hai, đường cong hiện rõ mỗi khi cô di chuyển. Cô giới thiệu Lâm với một người đàn ông tên Phong, giám đốc một công ty giải trí. “Cậu làm công nghệ à? Có gì hay ho không?” Phong hỏi, nhấp ly whisky.

Lâm cẩn thận trả lời: “Tớ đang phát triển một thiết bị… hỗ trợ sức khỏe, nhưng còn ở giai đoạn đầu.” Anh giấu kín NANO, chỉ nói chung chung. Phong gật đầu: “Nghe thú vị. Gửi tớ kế hoạch, nếu ổn, tớ sẽ đầu tư.” Lâm mừng thầm, nhưng ánh mắt Mai từ xa, như muốn xuyên thấu anh, khiến anh bối rối. Cô bước tới, đặt tay lên vai anh: “Cậu nói chuyện công nghệ mà nghiêm túc thế, để tớ kéo cậu ra nhảy cho vui!” Trước khi anh kịp phản ứng, cô kéo anh vào góc phòng, nơi nhạc nhẹ vang lên.

Mai áp sát anh, tay cô lướt qua ngực anh, hơi thở nóng rực. “Cậu lúc nào cũng căng thẳng, để tớ giúp cậu thư giãn,” cô thì thầm, môi kề sát tai anh. Anh cảm nhận rõ cơ thể cô, ngực cô cọ vào anh, váy mỏng không che nổi làn da nóng bỏng bên dưới. “Mai, tớ… không quen thế này,” anh lắp bắp, nhưng cơ thể anh phản bội, máu dồn xuống dưới. Cô cười khẽ, tay lướt xuống hông anh: “Tớ chỉ muốn cậu cười thôi, nhưng nếu cậu muốn hơn…” Cô dừng lại, ánh mắt đầy khiêu khích. Lâm quay đi, tim đập thình thịch. Anh biết nếu ở lại, anh sẽ không cưỡng được.

Về phòng, anh nằm thao thức, hình ảnh Mai ám ảnh anh. Anh cầm chiếc vòng NANO, ngón tay run run. Ý nghĩ dùng nó để khiến cô áp sát anh, để cảm nhận cơ thể cô, khiến anh nóng ran. “Không, mình không thể để dục vọng điều khiển,” anh tự nhủ, nhưng áp lực từ Hùng và cơ hội từ Phong khiến anh đứng trước lằn ranh nguy hiểm.

Bình luận

Để lại bình luận