Chương 5

“Ngươi… A a a!”
Đầu gối của Lực Sĩ đập vào bụng dưới của Tiêu Huân Nhi, sau đó nâng lên, đầu gối cứng như sắt hướng thẳng vào khe ngực bị bầu sữa đè ép. Tiêu Huân Nhi đầu tiên cảm thấy dạ dày như sóng biển cuộn trào, dường như mọi thứ trong cơ thể đều trào lên thực quản, ngay cả mùi tanh hôi mà trước đó nàng không cảm thấy gì cũng trào ngược lên. Một vũng chất lỏng đục ngầu theo đôi môi hồng ngọc nhỏ xuống đất, Tiêu Huân Nhi hầu như không ăn gì để rèn luyện nên trong dạ dày chỉ có nước, ngoài ra còn có tinh dịch được bơm vào thực quản. Vệt trắng ở khóe miệng nàng kéo thành sợi, nước mắt cũng theo chất nôn trào ra khỏi tuyến lệ, nếu không bị cùm tay trói chặt, Tiêu Huân Nhi đã ôm bụng từ lâu. Lúc này, Tiêu Huân Nhi bị cùm tay và cùm chân trói chặt chỉ có thể quỳ trên mặt đất không ngừng vặn vẹo thân mình, đầu gối chống vào khe ngực thậm chí còn khiến nàng không thể ngã xuống.
“Ọe… Các ngươi… Chết hết đi…”
Lực Sĩ cười lạnh một tiếng, tiểu cô nương trước mặt vẫn chưa học được bài học nhưng ý chí mạnh mẽ như vậy cũng khiến hắn nhận ra không thể cho Tiêu Huân Nhi cơ hội khôi phục thực lực.
“Này, lão đại, chúng ta có thể chơi như thế nào cũng được sao?”
“Cứ chơi thoải mái, chơi chết con điếm hôi thối này cũng không sao, thiên kim của cổ tộc gì chứ, cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn bị chơi sao.”
“Bọn súc sinh!”
Tiêu Huân Nhi vẫn muốn gào lên giận dữ nhưng giọng nói của nàng đã bị nước mắt làm nghẹn, giọng nức nở không ngừng thêm vào giọng nói của nàng vài nốt nhạc.
Lực Sĩ giơ tấm ván cùm tay lên, nâng cả cơ thể Tiêu Huân Nhi lên giữa không trung, cảm thấy mất trọng tâm, Tiêu Huân Nhi đá chân vài cái rồi bình tĩnh lại. Thuốc men và đau đớn đã khiến nàng đổ mồ hôi khắp người, mồ hôi tỏa ra mùi hương cơ thể khiến một đám đệ tử tiến lại gần nàng, những nam nhân đói khát không kìm được ham muốn tình dục ngày càng mãnh liệt, đưa đôi tay dính đầy mồ hôi nam tính về phía Tiêu Huân Nhi.
“Cút ngay, cút hết cho ta, cút hết đi!”
Vài bàn tay sờ soạng khắp người Tiêu Huân Nhi, đám đệ tử cũng trở nên ngày càng quá đáng, xiêm y mỏng như cánh ve của Tiêu Huân Nhi bị chúng dễ dàng xé toạc, đôi tất trắng như tuyết dưới váy cũng hoàn toàn phơi bày dưới ánh nắng. Vài đệ tử to gan theo mùi hương cơ thể ôm lấy bắp chân Tiêu Huân Nhi, dùng nước bọt của chúng để lại dấu ấn đầu tiên của mình trên người Tiêu Huân Nhi, đôi tất trắng vốn đã mỏng dính giờ lại ướt đẫm nước bọt của đám nam nhân, dính chặt vào bắp chân Tiêu Huân Nhi. Ánh nắng phác họa đường nét đôi chân Tiêu Huân Nhi, bắp chân khỏe khoắn khiến ai cũng muốn cắn một miếng, điều đáng tiếc duy nhất là chỉ có Tiêu Huân Nhi ở đây đang nôn ọe.
“Này! Các ngươi đang làm gì vậy! Nàng là ai!”
Tên mập đứng bên cạnh đột nhiên sững sờ, hắn lần theo giọng nói nhìn về phía rìa rừng, giọng nói trầm ấm đó phát ra từ một nam nhân còn vạm vỡ hơn cả Lực Sĩ.
Một đệ tử cao có lẽ hơn hai mét, toàn thân cơ bắp, tay cầm rìu lớn.
“Nàng là ai!”
Sau lưng nam nhân cơ bắp còn có một đám đệ tử đen kịt.
“Đại sư huynh, nàng, nàng chính là thiên kim của cổ tộc.” Tên mập vội vàng chạy đến trước mặt nam nhân cơ bắp, hắn ngẩng đầu nhìn đại sư huynh uy nghiêm, vừa xoa tay vừa che giấu ngọn nguồn sự việc.

Bình luận

Để lại bình luận